"Bốp!" Năm ngón tay dán lên mặt Bạch Ngôn Lê, Thương Phạt đẩy cái đầu đang dí đến của y ra xa.
"Phu quân...." Không hề có vẻ thất vọng như Đan tưởng, con người kia lại nở nụ cười rạng rỡ, dường như biết Thương Phạt sẽ phản ứng như vậy, bèn làm như lùi bước mà cầu xin chuyện khác, "Thế ôm một cái nhé?"
"Ngươi có thể thôi lên cơn dở hơi không?" Thương Phạt lùi về phía sau, nhìn Bạch Ngôn Lê đầy phòng bị, có vẻ luống cuống nói, "Sống được ở Áo thành lâu như vậy, rõ ghê gớm!"
"Phu quân khen ta à?"
"Phải, khen ngươi!" Thương Phạt mệt mỏi đáp, lại nhìn sang đứa bé đang kinh hãi đằng kia.
Bạch Ngôn Lê cũng liếc mắt theo, nụ cười trên mặt biến mất, "Nó là đứa bé ta cứu được trong thành, cha mẹ nó không biết sống chết ra sao."
"Ngươi lấy máu là vì nó?" Trước khi tới, Đan đã nói có vẻ như Bạch Ngôn Lê đang lén che chở cho một đứa bé, Thương Phạt không khó đoán ra y đã dùng cách nào.
"Không hẳn thế." Bạch Ngôn Lê biết tính tình Thương Phạt, lắc đầu, "Nếu cứ làm thế tiếp, e là ta cũng không chịu nổi."
"Có yêu quái không thích uống máu." Thương Phạt cười lạnh, "Ngươi không sợ bị ăn thịt à?"
"Cứ cược một lần thôi." Bạch Ngôn Lê chưa từ bỏ ý định, bước đến níu tay hắn.
Thương Phạt lần này lại không né tránh.
Bạch Ngôn lê dùng sức, đan năm đầu ngón tay vào tay hắn, dùng sức siết chặt, đồng thời quay sang gọi đứa bé đang ngây người đằng kia, "An Ổn, lại đây."
"Ca ca." An Ổn cắn răng bước thêm vài bước, nhưng khi thấy bàn tay hai người quấn quýt nhau, nó liền đứng sững lại.
Thương Phạt thấy thế thì nhếch miệng, ngón út khều khều mu bàn tay Bạch Ngôn Lê.
"Tại sao ca ca lại sống cùng yêu quái?" Dường như quá kích động, giọng đứa bé khẽ run lên.
Bạch Ngôn Lê ngẩn ra, cau mày há miệng định nói gì đó.
Thương Phạt lại lên tiếng trước, từ tốn hỏi, "Ngươi ghét yêu quái?"
"Ta hận các ngươi!" Trong mắt tràn đầy sát ý, đứa bé không sợ hãi chút nào, hung hăng trừng mắt với hắn, chưa quên ban phát thêm cho Đan đứng cách đó khá xa một cái lườm cháy mặt.
"Ủa?" Đan nằm im cũng trúng đạn, chỉ biết nhún vai.
Thương Phạt gật đầu, nghiêm túc đề nghị, "Thấy cái thanh màu đen đằng kia không? Cầm lên, thử đâm xem có giết được ta không."
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê quay sang, sửng sốt, "Nó còn là trẻ con mà."
"Là trẻ con." Thương Phạt buông tay ra, hất hàm về phía đứa bé đang gồng người đứng đó, "Ngươi nhìn cặp mắt của nó đi."
Không hề che giấu chút căm ghét oán hận nào, tuy chưa thành niên nhưng lại trưởng thành hơn tuổi.
"Không!" Bạch Ngôn Lê duỗi tay ra chắn trước hai người, "Người đừng so đo với nó! Nó mới mất người thân và nhà cửa, nhiều chuyện chưa thể nghĩ thông."
Thương Phạt đâu có giận, chẳng qua chỉ thấy thú vị.
Ánh mắt như thế, ngay cả những người lớn còn hiếm thấy nữa là trẻ con.
Sự thù hận dữ dội đó cũng có thể xem như một loại sức mạnh.
"An Ổn!" Ngăn cản hắn, Bạch Ngôn Lê lại xoay người giữ lấy vai An Ổn, thấp giọng nói, "Đệ đừng quên ban nãy ai đã cứu mình.
Có biết thế nào là tri ân báo đáp không?"
"Bọn chúng là yêu quái...." Thấy Bạch Ngôn Lê thân thiết với yêu quái như thế, đứa bé tỏ ra thất vọng, gằn từng chữ, "Là yêu quái."
"Ngươi...." Bạch Ngôn Lê còn định khuyên nhủ nhưng Đan đứng bên cạnh lại sốt ruột gọi, "Các vị, chúng ta tốt nhất là lên rời khỏi căn nhà này đi.
Có chuyện gì quan trọng thì để quay về bàn tiếp, được không?"
Thương Phạt đương nhiên không thèm để tâm đến một đứa bé loài người, quét mắt nhìn Bạch Ngôn Lê một cái, không vui nói, "Có đi không?"
Cái động đen lại xuất hiện, hắn là người đầu tiên đi vào.
Đan đứng sang bên cạnh lối vào, bình tĩnh nhìn Bạch Ngôn Lê.
Dắt tay An Ổn, Bạch Ngôn Lê hít sâu một hơi rồi cũng đi theo.
Cứu được người rồi, Thương Phạt và Đan lại quay về căn hầm bí mật dưới lòng đất.
Bạch Ngôn Lê vẫn còn chưa quen với sự thay đổi bất ngờ này.
An Ổn thật chí còn tệ hơn, chóng mặt quay cuồng, nằm bẹp xuống đất không động đậy được.
Thương Phạt ngồi trên ghế, dựa lưng vào tường, hai chân bắt chéo, chẳng biết biến từ đâu ra một cái cốc với bàn trà.
"Bàn kế hoạch tiếp theo một chút." Rót nước cho Bạch Ngôn Lê và Thương Phạt, Đan bắt đầu phân tích tình hình, "Lão yêu quái Tu Cẩn kia đã quen hống hách ở Hoang Phục, không cho bất cứ con người, bán yêu, thậm chí yêu quái nào dám chống lại mình.
Sauk hi ngài xuất hiện, hắn liền để tâm, liền quyết định sớm ra tay với ngài.
Ta đoán kế hoạch của hắn là chiếm Áo thành để gia tăng thực lực, sau đó đến Đông Hoang tìm ngài tính sổ.
Lần trước lão phái thuộc hạ đến Bạch gia thôn chẳng qua chỉ để thăm dò mà thôi."
Những lời này của Đan đều có ngụ ý, ám chỉ dù hắn không dụ Thương Phạt đến Áo thành thì cuối cùng phiền phức vẫn sẽ tìm đến hắn thôi, "Nếu đợi đến lúc lão rảnh tay đối phó được với ngài thì ta nghĩ Đông Hoang khó mà yên ổn."
"GIờ tính sao?" Gây thù chuốc oán rồi, Thương Phạt định mang Bạch Ngôn Lê rời đi cho xong chuyện, nhưng giờ Đan lại nói tới hậu họa về sau, tự nhiên làm hắn tức chẳng biết trút đâu.
"Ngài là đại