Không cho sờ, Bạch Ngôn Lê chỉ có thể ôm lỏng quanh cổ Thương Phạt.
Đan xách An Ổn lên, hai yêu quái lập tức lơ lửng trên bầu trời Áo thành.
Thương Phạt nhìn đoàn quân bán yêu đang dâng lên tường thành như sóng dữ, ngáp một cái rồi nhìn sắc trời, "Mới sáng sớm đã tấn công."
"Với con người thì ban đêm có lợi với yêu quái hơn." Bay tới bên cạnh, Đan nhìn chằm chằm vào những đốm sáng không ngừng lóe lên trên cao.
"Kết giới lớn như vậy." Thương Phạt lên tiếng, "Không biết tốn bao nhiêu linh tinh thạch."
Trừ hấp thu linh khí đất trời để chuyển hóa thành linh lực, yêu quái còn tăng cường sức mạnh của mình nhờ linh tinh thạch trong lòng đất.
Bạch Ngôn Lê ngoan ngoãn nép trong lồng ngực hắn, bỗng nhiên bay vút lên cao khiến y còn chưa bình tĩnh được.
"Phu quân, linh tinh thạch là gì?"
"Ngươi có hứng à?" Thương Phạt cúi xuống, kết giới vẫn chưa tan.
Nếu bây giờ rời Áo thành khi không chừng sẽ bị phát hiện và công kích.
Giờ đang phải mang hai con người bên cạnh, hắn không muốn mạo hiểm.
"Vâng." Hai tay ôm chặt hơn một chút, Bạch Ngôn Lê lấy hết dũng khí nhìn xuống, sau đó lại ngay lập tức chôn đầu về.
Bộ dạng mềm yếu của y lại khiến tâm trạng Thương Phạt rất tốt, "Sợ độ cao hả?"
"Chỉ là chưa quen thôi." Bạch Ngôn Lê ra vẻ cứng cỏi, nhưng giọng lại hơi run, "Nhà cửa trông nhỏ xíu."
Đâu chỉ nhà cửa, ngay cả đội quân bán yêu và con người đang xông lên kia cũng chỉ như bầy kiến.
"Phu chủ à." Vẫn còn chưa nhận chủ nhưng Đan đã mặt dày đổi cách xưng hô, ghé đầu lại giải thích, "Linh tinh thạch cũng giống như tiền bạc mà loài người sử dụng, yêu quái chúng ta dùng nó để trao đổi vật phẩm.
Nhưng nó không chỉ dùng để trao đổi mà còn có thể hấp thu linh tực bên trong để trở nên mạnh hơn."
"Thế thì hẳn là rất quý." Bạch Ngôn Lê muốn nhìn nhưng không đủ can đảm.
Thương Phạt lại cố tình thả lỏng tay, y sợ đến mức hét toáng lên, ôm ghì lấy cổ hắn.
"Rất quý." Đùa dai chán rồi, tâm trạng Thương Phạt tốt hơn một chút, khóe miệng cong lên, "Linh tinh thạch được sinh ra trong mỏ tinh mạch, mà mỏ tinh mạch này chỉ có ở những nơi linh khí dày đặc.
Chốn linh lực mỏng manh như Hoang Phục thì...." Nói tới đây, hắn liếc sang nhìn Đan, "Từ trước đến giờ có phát hiện ra mỏ tinh mạch nào không?"
"Không có." Đan đáp nhanh, nhưng lại ngập ngừng một chút, "Dù có đi chăng nữa thì chất lượng cũng chẳng ra sao.
"Ngươi đối đầu với Nam phủ nhiều năm mà không biết chúng có quặng mỏ không à?"
"...." Nghe giọng điệu khó chịu của vị đại yêu, Đan sờ mũi của mình.
Hắn cảm thấy sau khi khuyên đối phương lập yêu phủ thành công, chẳng hiểu sao mình càng lúc càng bị ngứa mắt, "Lão già Tu Cẩn kia rất giảo hoạt, dẫu có phát hiện thì lão cũng phong tỏa tin tức ngay, ta khó mà biết được."
Thương Phạt trầm mặt, lạnh lùng lườm hắn.
Đan cảm nhận được áp lực vô hình, vội nói, "Nhất định không phát hiện ra đâu.
Dù cho Hoang Phục có mỏ tinh mạch thật thì cũng chẳng đào được mấy linh tinh thạch.
Chứ nếu số lượng lớn thì đã không qua nổi mắt ta."
"Kết giới này," Từ phía xa lại có tiếng hô xung phong vang dội.
Vô số bán yêu biết bay đang tìm cách xâm nhập Áo thành từ trên không, "Chúng đào đâu ra linh tinh thạch mà chế tạo?"
"E là đến từ Hầu Phục." Đan cũng không dám khẳng định.
Thông tin hắn nắm giữ chỉ mơ hồ cho biết sau lưng Tu Cẩn có một vị Thượng Cổ kỳ yêu ở Hầu Phục chống lưng.
Bỏ qua đề tài này, Thương Phạt lại nhìn chằm chằm kết giới trong suốt.
Vì những bán yêu kia liều mạng xông lên nên ánh sáng của kết giới càng lúc càng yếu.
"Hoang Phục hẻo lánh này có gì đáng để đại yêu ở Hầu Phục phải chú ý?"
Sở dĩ hắn đồng ý thành lập yêu phủ cũng có một phần do tò mò.
"Chờ sau khi đánh bại Nam Phủ, bắt được Tu Cẩn, ngài có thể biết mọi thứ." Đan hiển nhiên ôm rất nhiều kỳ vọng với Thương Phạt, bỗng nảy sinh ác ý với kẻ thù, bèn trêu đùa, "Tuy ta lúc nào cũng gọi Tu Cẩn là lão già này lão già nọ nhưng mà thực ra ngoại hình của gã không tệ đâu."
"?" Thương Phạt cau mày.
Đan cười đểu cáng, "E là vị ở Hầu Phục kia chỉ coi trọng thân thể gã, xem như trò vui nên mới bố thít một ít, xem như nuôi con thú cưng."
"Ngươi nghiêm túc à?" Nhắc tới chuyện này, Thương Phạt liền nóng tính.
Đan ho khan, để ý sắc mặt hắn, cực kỳ lúng túng, "Không không, chỉ là câu chuyện vui nho nhỏ thôi, không liên quan gì đâu."
"Phu quân...." Bạch Ngôn Lê đang yên lặng, bỗng nhiên lại nói chen vào, "Có phải ánh sáng càng lúc càng yếu đi không?"
Dù y không biết kết giới trên đầu họ là gì nhưng vì nó mà mười mấy vạn đại quân ngoài thành không thể tiến thêm một bước.
"Cứ tiêu hao linh tinh thạch liên tục như thế thì chúng cũng không trụ nổi." Bạch Ngôn Lê nhận ra được kết giới đang yếu đi thì đương nhiên Thương Phạt và Đan cũng cảm thấy, "Nhưng mà tiêu diệt lực lượng kẻ địch được đến thế kia thì xem ra cũng không uổng chỗ linh tinh thạch chúng tiêu xài."
"Đã đến lúc ra khỏi thành." DƯới chân thành, vì đợt tấn công dữ dội của quân đoàn bán yêu, những con người bị nô dịch trong Áo thành cũng xôn xao lên, cả thành náo loạn.
Thương Phạt khẽ giật ngón tay.
Màn chắn của Đan đang che cho họ lập tức được giải trừ.
"Ngài nhìn đi, đây chính là chỗ phiền phức của Nam phủ." Đan dường nhẹ giọng nhắc nhở, "Dù chúng rất mạnh nhưng đáng lẽ cuộc phản công lần này cũng phải tiêu diệt được ít nhiều, để chúng ăn đau một lần.
Thế nhưng nhờ cái bình phong chết tiệt đó mà chẳng xơ múi được gì."
Một Nam phủ mạnh mẽ thì có thể tìm cách ứng phó.
Nhưng một Nam phủ thần bí thì khiến người ta phải dè chừng.
"Chúng ta vĩnh viễn chẳng thể biết con bài tẩy của chúng là gì, giới hạn của chúng ở đâu." Đan không thành lập yêu phủ để đối đầu Nam phủ, thứ nhất vì hắn không có khả năng chiến đấu, thứ hai hắn biết rõ dù mình thắng được Tu Cẩn cũng không thắng được thế lực chống lưng cho gã, đó mới là điểm quan trọng nhất.
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê không để ý đến