Kết hợp yêu phủ với địa điểm đã chọn dù tốn chút khí lực nhưng mà chẳng thấm vào đâu so với cắm yêu kỳ.
Thương Phạt tỏ vẻ lười nhác chứ thực ra thân thể hắn rất yếu, phải nghỉ ngơi suốt hai ngày hai đêm.
Trong lúc hắn ngủ li bì, Đan phụ trách đón tiếp yêu quái kéo đến gia nhập.
Bạch Ngôn Lê và Đào Bão Bão cũng bận luôn chân luân tay, cứ hễ có lúc nào rảnh cũng phải nghĩ xem chuẩn bị đồ ăn cho Thương Phạt thế nào.
Hoa yêu cầm một cái đùi gà, vừa gặm vừa cằn nhằn, "Gia chủ đúng là lười nhác, bao nhiêu yêu quái đến đầy ngoài sân mà không thèm ra tiếp."
"Củi không đủ." Xoa vắt mì, Bạch Ngôn Lê nhìn nồi nước đang sôi, "Ngươi đi kiếm một ít về đây."
"Hả ~" Đào Bão Bão chảy dài giọng, "Ngoài kia có nhiều yêu quái đáng sợ lắm, ta không muốn đi đâu."
"Ngoan nào." Bạch Ngôn Lê còn chưa từng bước ra sân, bèn dỗ dành y như dỗ con nít, "Tối làm thêm cho ngươi một phần cơm."
"Thế thì còn được." Nhả xương gà, Đào Bão Bão thoăn thoắt chạy đi.
Tư Vĩ bận rộn phụ giúp Đan, cầm cuốn sổ viết kín chữ, đến ghé vào tai lão điểu thì thầm, "Hình như còn đông hơn cả tưởng tượng."
"Nam phủ xưng bá Nam Hoang nhiều năm, tác phong trắng trợn kiêu ngạo, ngươi tưởng chỗ đó hòa bình yên ổn thật sao."
"Cũng đúng." Tư Vĩ gật đầu, trong số yêu quái đến gia nhập có mấy vị năng lực rất khá, "Xem ra ở Hoang Phục cũng có không ít yêu quái lợi hại." Lão lại cứ tưởng toàn một đám không có tiền đồ như mình.
"Yêu quái nào đến đây cũng có mục đích riêng." Đan nhún vai, "Nếu không phải Nam phủ quá mức hống hách thì chúng ta cũng không thu nạp được bằng ấy đâu."
"Ừm." Nhấc tay bảo một yêu quái vừa lên đăng ký tên lui xuống, Tư Vĩ kiếm một cái ghế kê mông.
Đan ngừng bút, chợt quay sang hỏi, "Gia chủ có khỏe không?"
"Vẫn còn yếu lắm." Nhìn đám yêu quái xếp hàng dài trước mặt, Tư Vĩ nói nhỏ.
"Gia chủ bị vết thương nào đó chưa lành sao?" Tuy nói cắm yêu kỳ hao rất nhiều yêu lực nhưng đâu đến nỗi mất nhiều thời gian vậy mà không dậy nổi.
Tuy Thương Phạt lười biếng nhưng hắn ở lì trong phòng lâu thế hẳn phải có lý do khác.
Hôm ấy hắn không biểu hiện gì nhưng nhìn sắc mặt, Đan cũng đoán được phần nào.
Nhưng dù sao hắn cũng không phải người đầu tiên đi theo Thương Phạt nên đành ra vẻ thờ ơ nói mấy câu để moi tin từ lão nhện.
"À, là vì...." Lời vừa tới miệng, Tư Vĩ liền cảnh giác.
Lão nhìn mặt Đan chằm chằm, thâm trầm hỏi, "Ngươi muốn biết à?"
"..."
Dù tôn chủ lợi hại như thế nhưng thực chất mới chỉ khôi phục mấy phần yêu lực thôi.
Hơn nữa, hắn cũng chưa tin tưởng Đan hoàn toàn nên Tư Vĩ nhất định phải kín miệng.
"Muốn biết thì vào trong đó."
"?"
"Hỏi thẳng gia chủ." Không thèm nói dăm ba lời khách sáo với lão điểu, Tư Vĩ liền đứng lên.
Đan cảm thấy vị nô bộc mà Thương Phạt thu nhận về vốn chẳng có bản lĩnh gì kể cả đầu óc lẫn sức mạnh, nghĩ kiểu gì thăm dò vài câu cũng sẽ phun ra, thế mà lại bị đối phương dỗi.
Bị quê mặt nhưng Đan cũng không tức giận, làm như không xảy ra chuyện gì, tiếp tục vẫy tay gọi một yêu quái khác tiến lên.
...!
Mang lên đĩa thức ăn cuối cùng, Bạch Ngôn Lê lại gọi Đào Bão Bão đang quạt bếp bên dưới, "Mang chén lên đây, ngươi cũng ngồi ăn cùng đi."
"Vâng!" Hoa yêu vui vẻ dập lửa rồi lon ton chạy đến.
"Ta đi gọi gia chủ." Tư Vĩ thấy đồ ăn đã bày xong, đứng lên đi về phía gian nhà Thương Phạt nghỉ ngơi.
Bốn yêu quái một con người bày cái bàn giữa sân, ngồi xung quanh dùng cơm tối, nhìn chẳng khác chi một gia đình bình thường.
"Món này xào không tệ." Tay cầm đũa, Thương Phạt còn chưa tới, Đan đã nhâm nhi thưởng thức trước.
Đào Bão Bão ngồi vào ghế của mình, thấy Thương Phạt đang đi ra ngáp một cái, bèn vội cúi đầu chào.
Đan cũng chú ý đúng mực, dù sao sau khi lập yêu phủ thì hắn và Thương Phạt đã chính thức là chủ tớ, "Ngài dậy rồi à?"
Thương Phạt trước nay không thèm để tâm đến mấy thứ lễ nghi.
Ngồi xuống ghế chủ vị, hắn liếc thấy bình rượu trên bàn."
"Cái này....."
"Canh được hầm riêng cho người đó." Bạch Ngôn Lê bưng bát canh gà, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Thương Phạt liền quay sang, "Ngươi đụng vào rượu của ta?"
"Vâng, người chứa rất nhiều rượu."
"Ngươi có biết chỗ rượu đó ta phải bỏ ra mấy chục năm mới gom đủ không?"
"Chỉ để xem chứ không uống sao?" Thương Phạt rất cáu nhưng Bạch Ngôn Lê lại không sợ, ân cần rót cho hắn, "Phải thưởng thức đúng lúc mới không uổng công người cất giữ cực khổ."
"Còn mấy bình trong cùng...." Hít sâu một hơn, cây đũa trong tay Thương Phạt kêu răng rắc.
Đào Bão Bão sợ đến co rúm lại, Tư Vĩ rụt đầu vào vai, ngay cả Đan cũng phải ngồi im phăng phắc.
Chỉ mình Bạch Ngôn Lê là dường như không nhận ra cơn giận của hắn, cười cười nhét cho hắn đôi đũa mới vào tay, nhẹ nhàng nói, "Vẫn để nguyên.
Ta chỉ lấy mấy bình bên ngoài thôi.
Đồ đạc nhiều quá, dọn không xuể."
"Không suy chuyển?" Mấy bình rượu đó Thương Phạt thèm thuồng đã lâu mà không nỡ uống, là bảo vật của hắn.
"Không hề.
Đồ đạc người để trong kho lộn xộn hết cả lên, chỉ có mấy bình rượu đó là ngăn nắp." Bạch Ngôn Lê lắc đầu, "Chắc hẳn người quý lắm nên ta đều cất cho người rồi."
Tâm trạng Thương Phạt cứ vút lên lượn xuống vèo vèo như chim bói cá.
Đến khi bình tĩnh lại, hắn mới để ý đến đủ thứ mùi vị hỗn tạp bên ngoài, "Tới bao nhiêu tên?"
"Hơn ba ngàn vị." Thấy bầu không khí có vẻ bình thường lại rồi, Đan mới gắp thịt bỏ vào miệng, "Mừng nhất là trong đó có ba yêu soái."
"Yêu soái?" Thương Phạt không quá kinh ngạc, dù sao trước mặt hắn còn là một đại yêu, yêu soái cũng có gì đáng ngạc nhiên, "Hoang Phục thú vị đấy."
"Những yêu soái này không nhất thiết phải nương nhờ yêu phủ, họ tới chẳng qua vì có ân oán với Nam phủ."
"Nguyên nhân không quan trọng." Thương Phạt nhấp một ngụm canh gà, nhàn nhã gác chân.
Bạch Ngôn Lê vừa vặn đặt một cái bánh vào tay hắn.
Hắn nhận lấy, cắn một miếng, "Cùng mục đích là được."
"Vâng." Đan đáp, "Có điều, phải sắp xếp chỗ ở cho họ, mà phòng thì không đủ...."
"Thế thì chớ lười biếng." Bạch Ngôn Lê đứng lên định gắp rau, Thương Phạt lại kéo y một cái.
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê thu tay về, ngoan ngoãn ngồi xuống, "Sao vậy?"
"Mai bắt đầu bận rộn công việc." Nuốt đồ ăn đang dở, Thương Phạt căn dặn, "Cần chứa được ít nhất năm trăm yêu quái."
"Vâng." Trong một thời gian ngắn mà chuẩn bị đủ nơi ở cho năm trăm yêu quái, không những ở mà còn phải sắp xếp chuyện ăn mặc cùng phạm vị hoạt động nữa, điều này không hề dễ dàng, nhất là với một con người.
Nhưng Bạch Ngôn Lê không phàn nàn gì, chỉ đáp một tiếng nhẹ như gió thổi mây bay.
Thương Phạt cau mày, cứ tưởng y sẽ oán giận hay than phiền, thế nhưng cuối cùng chỉ có đôi mắt đen láy chăm chú nhìn hắn mỉm cười.
"Có gì không biết thì