Thương Phạt đã mở mắt từ trước khi Bạch Ngôn Lê mở cửa bước vào.
Bộ dạng y ôm cái gối hết sức khả nghi, sững sờ một giây trước ánh mắt thẳng tắp của hắn, nhưng ngay sau đó liền bẽn lẽn gọi.
"Phu...phu quân."
"Ngươi đang làm gì?" Thương Phạt mặt không cảm xúc, vừa hỏi vừa ngẩng đầu nhìn trăng treo ngoài cửa sổ.
"Khụ khụ." Bộ dạng tạm coi như bình tĩnh, chỉ có những ngón tay ôm cái gối hơi xoắn vào nhau cho thấy chủ nhân đang chột dạ, Bạch Ngôn Lê dè dặt nói, "Việc ngoài kia ta thu xếp xong rồi."
Suốt cả ngày, trừ lúc đầu còn năm trên nóc nhà xem kịch vui, thời gian còn lại Thương Phạt đều rúc trong phòng của mình.
Cắm yêu kỳ đã hao phí của hắn không ít yêu lực.
Tuy nói Hoang Phục gần như chẳng có chút lính khí nào nhưng dẫu sao tu luyện một chút vẫn hơn.
"Cho nên?" Hắn lạnh nhạt lên tiếng, ngồi xếp bằng trên giường.
Chuyện nhỏ này đâu cần phải giữa đêm đến báo cáo?
Bạch Ngôn Lê thấy hắn không dễ bị dụ, bèn dấu cái gối ra sau lưng, bước lên mấy bước, ra vẻ tội nghiệp nói, "Ta không có chỗ ngủ."
"Ngụy biện." Lời này mà cũng tin thì hắn không phải yêu quái năm mươi tuổi nữa mà là năm tuổi.
"Thật mà, sắp xếp chỗ ở cho ba vị yêu soái xong, những gian còn lại đều bị đám Tư Vĩ chiếm hết."
Yêu quái không nhất thiết phải ở trong phòng.
Ngày trước khi còn ở Bạch gia thôn, Đào Bão Bão thường cắm rẽ ngoài sân, còn Tư Vĩ giăng tơ trên xà nhà.
"Không phải mới lập yêu phủ sao?" Bạch Ngôn Lê thấy hắn không tin, bèn giải thích, "Ta nghĩ bắt đầu từ hôm nay, nên lập ra quy củ, sau này trong phủ có nhiều yêu quái như thế, không thể để họ tự ý đi đâu thì đi."
Cái này thì nghe hợp lý hơn một chút.
Thương Phạt hờ những nhịp ngón tay trên đùi mình, lạnh nhạt nói, "Còn nhà bếp?"
"Sao cơ?" Bạch Ngôn Lê bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Thương Phạt không chút thương tiếc, bỡn cợt nói, "Chẳng phải vẫn còn nhà bếp để ngủ đấy sao?"
"..."
"Không tự sắp xếp được cho bản thân thì phải chịu."
"Phu quân còn chưa ngủ mà." Bạch Ngôn Lê thấy bí nước, bèn ném cái gối xuống, chạy thẳng về phía giường, "Để ta đấm bóp cho phu quân."
"...." Lời cự tuyệt còn chưa nói ra miệng, Bạch Ngôn Lê đã ngang nhiên ngồi xuống cạnh hắn.
Thương Phạt bị y kéo nằm, theo thói quen thả lỏng hai tay.
Bạch Ngôn Lê đặt đầu của hắn lên đùi mình, ngón tay linh hoạt luồn vào chân tóc.
"Mạnh một chút." Thương Phạt lật mặt như lật bánh tráng, híp mắt, thoải mái ngáp một cái.
"Phu quân lằm lùi vào trong một chút." Bạch Ngôn Lê thuận tiện bỏ giày ra.
Thương Phạt nghe theo, nằm lùi vào trong, nghĩ bụng lát nữa quăng y ra ngoài sau cũng không muộn.
"Phu quân...." Bạch Ngôn Lê vừa xoa bóp cho hắn vừa nhẹ giọng nói, "Đan bảo Nam phủ có năm mươi vạn yêu quân, chúng ta chỉ mới có bằng đó."
"Ngươi sợ à?" Nhắm mắt lại, Thương Phạt bỗng nhiên lại có cảm tưởng mình đang ở Bạch gia thôn.
"Không phải sợ, mà là lo lắng."
"Đan không nói với ngươi sao?" Thương Bạch nhấc hai chân lên, "Cái gọi là yêu quân của Nam phủ, đa số là yêu quái ở kỳ yêu thú."
"Vẫn chưa hóa hình sao?"
"Ừ, giống lũ hạc này trước tấn công làng các ngươi ấy."
"Nhưng số lượng đông như vậy cũng rất phiền phức." Nhiều yêu thú thân hình khổng lồ, nhấc chân mấy cái có khi còn san bằng được cả Phù Dung trấn.
"Khi tới kỳ hóa hình còn hoặc tiểu yêu, sau lưng luôn có cả bộ tộc đông đúc.
Bọn họ gia nhập yêu phủ thì đồng nghĩa với việc kéo cả bộ tộc theo." Thương Phạt nhớ đến thái độ phấn khích của người này khi nói với Đan rằng sẽ về hỏi mình, bèn kiên nhẫn giải thích, "Trong một tộc yêu, số yêu quái có thể hóa hinh rất ít, sau lưng bọn họ có vô số yêu thú kỳ yêu.
"Cho nên có dù liệt kê vào nhưng thực chất sức mạnh chẳng có là bao?"
Bạch Ngôn Lê rất thông minh, phản ứng cũng nhanh, "Nhưng ta vẫn chưa hiểu", động tác trên tay không chậm lại, y hỏi tiếp, "Nếu sau lưng còn có bộ tộc, sao họ còn nương tựa vào chúng ta? Nếu là ta, vì tương lai của tộc, ta nhất định sẽ thận trọng tránh né hiểm nguy.
Huống hồ bây giờ chúng ta sắp giao tranh với Nam phủ."
"Cắm yêu kỳ không phải chuyện đùa giỡn." Mở mắt ra, Thương Phạt nhìn cặp mắt mở lớn của y, "Nếu đã năm trong phạm vi ta phát tán yêu khí, không đến thần phục thì đồng nghĩa với phản kháng, cho nên tám chín phần cả tộc sẽ bị tàn sát."
"..."
"Thấy bạo ngược quá à?" Thương Phạt hiểu vẻ mặt Bạch Ngôn Lê, cười nói, "Cách hành sự của yêu quái khác con người các ngươi.
Bọn ta suy nghĩ rất đơn giản, mạnh được yếu thua, theo thì sống chống thì chết."
"Vậy...." Xoa xoa hai tay, Bạch Ngôn Lê bắt đầu bóp vai cho hắn, "Chúng ta có thể thu được bao nhiêu yêu quân?"
"Chưa biết." Thương Phạt không quá để tâm, "Đan nói sẽ không dưới ba mươi vạn."
"Ba mươi vạn..." Bạch Ngôn Lê ngửa đầu thở dài, "Còn thiếu hai mươi vạn nữa.
"Ngươi tưởng đây là trận đánh của con ngươi các ngươi chắc?" Thương Phạt lại ngáp, lười biếng nói, "Thực lực quan trọng hơn số lượng, chớ lầm tưởng."
Bảo hắn một mình đối phó Nam phủ thì hơi khó khăn, nhưng giơ đã tập trung được nhiều thủ hạ như vậy, hắn hoàn toàn có thể rảnh tay đi giết đám gia thần của đối phương.
"Vâng." Bạch Ngôn Lê gật đầu tràn đầy tin tưởng, như thể Thương Phạt nói bất cứ lời gì y cũng xem đó là chân lý mà nghe theo, dù bảo y đi chết.
Nghĩ vậy, tâm trạng hắn tốt hơn chút, thuận miệng dặn dò, "Phải mau xây thêm nhà cửa."
"Vâng, Đan đã ban chức vị cho mấy gia thần kia, người vẫn nên ra gặp chúng một lần." Gia thần có thể xem là thân tín của gia chủ, chiếm vị trí quan trọng trong yêu phủ.
"Không cần chuyển lời thay hắn." Thương Phạt xưa nay đều biểu hiện ra vui giận ra mặt, Bạch Ngôn Lê lập tức nhận sai.
"Vâng, sau này không thế nữa."
Thương Phạt giận thật ra cũng chẳng có lý do gì, nhưng bởi vì Bạch Ngôn Lê nuông chiều hắn đến không có giới hạn nên ít khi hắn để ý đến cảm nhận của y.
"Có gì thì bảo hắn tự đến nói với ta." Thương Phạt nằm nghiêng, quay mặt ra ngoài, cáu kỉnh, "Chẳng lẽ ta còn không ra được chỉ thị cho hắn."
"Vâng." Bạch Ngôn Lê nhấc tay, chờ