"Gia chủ nói thế là sao?" Cảm giác là lỗi do mình, nhưng Đương Bạt không hiểu rốt cuộc mình đã phạm sai lầm nào.
"Phải." Sau chuyện tối qua, Thanh Canh biết rõ vị yêu quái mình vừa theo hầu mạnh đến đâu, bóp chết bọn họ còn dễ hơn bóp chết một con kiến, cho nên nàng ta vô cùng bất an, "Chúng ta đã làm gì không đúng ư??
Chẳng lẽ đã phạm vào điều kiêng kị? Không được phép ngồi chung bàn ăn? Ban nãy họ cũng thấy sai sai, nhưng mà phu chủ mời họ ngồi mà.
"Không sao." Đan nhún vai một cái, "Sau này sẽ quen thôi."
Câu an ủi của hắn không có tí tác dụng nào.
Dù vẫn luôn xem thường nhân loại, nhưng mà đến cái nước này rồi.....Ba vị yêu soái đành phải quay sang nhìn Bạch Ngôn Lê.
"Ừm...." Bạch Ngôn Lê ngồi xuống, đầu tiên là múc cho mình bát cháo, nhàn nhạt nói, "Nói chung không liên quan nhiều đến các vị đâu."
"Vậy thì phải làm sao...." Trong tay còn đang cầm cánh bánh chưa kịp ăn ban nãy, Thư Như ngồi im không dám nhúc nhích.
"Đại khái là đến đúng lúc tâm trạng không tốt." Bạch Ngôn Lê gắp một miếng thức ăn, "Tránh xảy ra chuyện tương tự, sau này chia bàn ra ăn cơm đi."
Không ăn nữa luôn cũng chẳng sao....Đương Bạt nghĩ vậy nhưng không dám nói.
Dù sao yêu quái ở thứ bậc như họ không cần đến thức ăn của con người.
"Ừm." Nếu không nghiêm trọng thì Thanh Canh đã yên lòng, đứng dậy nói, "Để ta xem bên ngoài chuyển gỗ tới đâu rồi."
Muốn dựng yêu phủ thì cần gỗ, đám tiểu yêu thủ hạ của nàng vừa đến đã bận hì hụi ở khu rừng xung quanh Phù Dung trấn.
"Ta đi xem khai thác đá ra sao." Đương Bạt cũng đứng lên, không để ý tới Bạch Ngôn Lê đang định lên tiếng giữ lại, đi thẳng ra ngoài sân.
"...." Bạch Ngôn Lê chẳng thể làm gì khác, đành nhìn sang yêu soái duy nhất còn ngồi lại, "Ta bế ngươi ăn nhé."
Đứa bé mới có năm sáu tuổi, bàn ăn cao tới ngang ngực, nhìn không tiện chút nào.
"?" Thư Như nhíu mày.
"Phụt!" Đan phun hết miếng cháo vừa húp ra.
Hắn ôm bụng, hai tay nện xuống bàn, cười xoắn ruột, "Ha ha ha!"
Đào Bão Bão ngồi bên cạnh hắn, ghét bỏ xùy một tiếng.
Tư Vĩ né hạt cơm văng khắp nơi, nói với Bạch Ngôn Lê, "Phu chủ, ngài tưởng hắn là trẻ con à?"
Bề ngoài nhìn như đứa con nít, dù biết thực chất là yêu quái nhưng Bạch Ngôn Lê
"Thằng nhãi loài người!" Gương mặt đứa bé nhăn lại, giọng nói trẻ con lanh lảnh quát Bạch Ngôn Lê.
Bị một đứa trẻ gọi là thằng nhãi, Bạch Ngôn Lê ngây người ra.
Thư Như chỉnh tay áo của mình, đứng lên trên cái ghế bằng đá, nhìn thẳng vào mặt con người đối diện, gầm gừ, "Có biết lão hủ bao nhiêu tuổi rồi không?"
"..." Tuổi tác yêu quái không dễ đoán, Bạch NGôn Lê lại lần nữa nhắc nhở mình đây không phải là người mà là yêu quái, yêu quái!!!!
"Lão hủ đã hơn năm trăm tuổi từ mười năm trước rồi." Cụ thể số lẻ bao nhiêu thì Thư Như không nhớ nữa.
Hơn năm trăm tuổi....Với cái bề ngoài như vậy....!
"Xin lỗi." Ngoài câu này ra, Bạch Ngôn Lê cũng không biết nói gì hơn.
Thư Như không quá để bụng, nhảy khỏi cái ghế, chắp tay sau lưng đi ra cửa, "Lão hủ đi dạo một vòng."
Ngay lúc mũi chân vừa chạm đất, thân ảnh hắn cũng biến mất luôn.
"Hắn nhảy ra ngoài à?" Bạch Ngôn Lê đặt đũa xuống.
"Ngài không cần giao du với bọn họ nhiều." Đào Bão Bão lách qua Tư Vĩ, đến bên cạnh Bạch Ngôn Lê, "Dù sau này quản lý yêu phủ, bọn họ cũng không thường xuyên ở trong phủ đâu."
Các yêu soái đều có lãnh địa và tùy tùng của mình, dù nhập yêu phủ nhưng họ chỉ đến khi gia chủ triệu hóa hoặc xảy ra tình huống đột xuất.
"Đúng đó phu chủ." Nhận được linh tinh thạch, Tư Vĩ thân cận với Bạch Ngôn Lê hơn rất nhiều, chu đáo nói, "Nhìn bọn họ cung kính với ngài thế thôi, ra ngoài rồi không biết bụng dạ nghĩ gì đâu."
"Ta chỉ đang nghĩ..." Nhìn về phía cổng lớn, nụ cười bên môi Bạch Ngôn Lê nhạt đi, "Sau này phải thêm luật lệ."
"Hả?" Đào Bão Bão đặt dấu chấm hỏi.
"Chỉ có thể ra vào từ cổng lớn." Cầm lấy đũa, Bạch Ngôn Lê không mừng không giận nói, "Chứ không thì cửa nẻo tường rào để làm gì."
...
Thương Phạt về phòng, ăn xong cái bánh bao cầm đi ban nãy thì nhắm mắt tu luyện.
Gần đây, hắn có thể cảm giác được yêu lực trong cơ thể mình đang phục hồi khá nhanh.
Linh lực của Hoang Phục mỏng manh nhưng hắn cũng không có nhiều sự lựa chọn.
Thời gian điều hòa khí tức trôi qua vèo vèo, mãi đến khi cửa phòng bị gõ, hắn mới mở mắt.
"Chuyện gì?"
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê biết lúc nào không nên quấy rầy nên y chỉ đứng ngoài cửa, nhẹ giọng nói, "Có một đoàn người đến, ta nghĩ...." Do dự một hồi, y vẫn quyết định nói.
"Chúng ta nên ra gặp họ."
Thân là con người, lại gặp đoàn người từ bốn phương tám hướng tề tựu, Bạch Ngôn Lê cảm thấy không quá phù hợp.
Thương Phạt biết tâm tư y, không thừa lời, đứng dậy mở cửa.
Bạch Ngôn Lê đã thay quần áo khác, thấy ánh mắt hắn dừng lại đánh giá, bèn vui vẻ xoay mấy vòng, đầy mong đợi, "Có đẹp không?"
"Ở đâu ra?" Bởi vì mấy năm trước bị yêu quái tấn công nên xung quanh Phù Dung trấn cực kỳ hoang vắng.
Bạch Ngôn Lê không có thời gian đi xa, mà bộ quần áo bây giờ lại khác hẳn thứ vải thô như áo tang y thường mặc, được dệt bằng nhung lụa hết sức hoa lệ, không phải thứ y chi trả được.
"Vâng." Cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn, thấy hắn không nóng giận, Bạch Ngôn Lê mới thấp giọng nói, "Là Thanh Canh cho.".
Truyện Kiếm Hiệp
"Nữ yêu kia....Thương Phạt lạnh mặt.
Bạch Ngôn Lê im lặng chờ đợi, thấy hắn không nói gì, sắc mặt dần trắng bệch, bất an hỏi, "Không được nhận ạ?"
Không cần thiết phải vì chuyện này mà khiến Thương Phạt không vui, Bạch Ngôn Lê vô cùng hối hận lúc trước mình không từ trối.
"Nàng ta nói vừa lúc có một bộ nam trang, vốn chuẩn bị cho yêu quái khác nhưng giờ lấy làm lễ ra mắt....."
"Đi thôi." Thương Phạt không đợi y nói hết lời, đi thẳng ra phòng khách.
Bạch Ngôn Lê vội đuổi theo, "Phu quân không vui sao.
Bây giờ ta có thể thay...."
"Cứ mặc đi." Thương Phạt không phải không vui, chỉ là hơi phiền khi Bạch Ngôn lê không phòng bị gì cả, "Sau này nhận được lễ vật gì thì để cho Đào....." Chưa nói hết lời, nhớ tới con hoa yêu lí la lí lắc kia, hắn lại sửa miệng, "Để Tư Vĩ xem cho một chút."
Chẳng lẽ không