Vì câu hỏi này quá bất ngờ, Bạch Ngôn Lê tròn mắt chớp chớp mấy cái, thân thể cứng đờ mới hoạt động trở lại, chậm rãi cúi đầu.
Thương Phạt như bị sét đánh, nhìn sắc hồng lan khắp gương mặt nam tử loài người này.
Chợt nghĩ đến chuyện gì, y dùng sức kéo cổ áo hắn.
"Phu....quân...." Bạch Ngôn Lê nức nở gọi.
Thương Phạt nghiêm mặt, thấy lồng ngưc mình không có dấu vết gì, hắn thẳng tay túm con người gầy yếu kia, lôi về phía mình.
Bạch Ngôn Lê sợ hãi, trong mắt vẫn có chút ngượng ngùng lúng túng ban nãy.
Y không ngờ Thương Phạt lại quan tâm đến vấn đề này, lại còn hỏi thẳng như thế.
Nhưng cũng phải thôi, yêu quái và con người quan điểm khác nhau.
Còn chưa kịp thở phào, y đã bị Thương Phạt nhấc bổng lên.
Xé rách quần áo nam tử loài người, Thương Phạt cúi nhìn một cái, lập tức thu mắt lại.
Động tác xem như dịu dàng hơn ban nãy một chút, thả y xuống đất.
"Đã...." Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy không thốt nên lời, "Đã làm rồi ư?"
Bạch Ngôn Lê biết hắn đang nói gì.
Y sửa sang lại cổ áo của mình trước, rồi đối diện với cặp mắt của đối phương, gật đầu chắc nịch.
"....." Móa nó, hóa ra không chỉ là khế lữ hình thức.
Từ khi sinh ra trên cõi đời suốt năm mươi lăm năm, Thương Phạt không bao giờ nghĩ, hắn mất đi lần đầu tiên của mình cho một con người thấp hèn!
Trên lồng ngực trắng như tuyết kia lốm đốm vô vàn điểm đỏ.
Thương Phạt không có kinh nghiệm về chuyện này, ngẫm nghĩ mấy giây, hóa ra....Mình ở trên giường lại táo bạo thế cơ à?
Không đúng!
Đầu óc hắn loạn cào cào, không nghĩ gì mà hỏi lại, "Ta làm ngươi?"
So với quan hệ khế lữ, cái gay go hơn chính là bọn họ thật sự làm chuyện phu thê, nhưng vẫn chưa kinh khủng bằng........Con mẹ nó ai ở trên???!!!!
Lỡ như....Nghĩ đến khả năng còn lại, sát khí quanh người Thương Phạt bốc lên dày đặc đến méo mó.
Nếu như hắn bị.....thì mặc mẹ cái quan hệ khế lữ kia hậu quả nghiêm trong thế nào, hắn thề sẽ giết sạch toàn bộ con người trong Hoang Phục.
"Phu quân!" Bạch Ngôn Lê oán trách.
Thương Phạt cau mày, những móng tay đen ngòm không khống chế nổi mà mọc dài ra tua tủa.
Chứng kiến cảnh đó, Bạch Ngôn Lê không chút sợ hãi, chỉ bình tĩnh nói, "Phu quân trước nay vẫn luôn uy mãnh về mặt này."
Đây coi như là câu trả lời.
Thương Phạt thở phào nhẹ nhõm, thu móng vuốt về.
Bạch Ngôn Lê nổi giận, bất mãn ép sát tới, "Phu quân hỏi xong chưa?"
"....." Những chuyện nhỏ nhặt khác tạm thời bỏ qua được rồi.
Trấn an trái tim bé nhỏ, Thương Phạt cảm thấy may sao đời hắn không quá bi đát, vẫn cứu vãn được.
Hắn thốt một tiếng "Hả" theo bản năng.
Bạch Ngôn Lê cắn môi, dáng vẻ không còn rụt rè cẩn thận như lúc trước, "Giờ đến lượt ta hỏi nhé."
Ở góc độ nào đó, "trinh tiết" vẫn còn nguyện vẹn, nên Thương Phạt cảm thấy sung sướng như sống sót sau tai ương, ngay cả bộ mặt bất kính của con người kia hắn cũng tha thứ được, "Hỏi đi."
"Phu quân sẽ không bỏ đi chứ?"
Lúc nghiêm mặt, thần thái của Bạch Ngôn Lê cũng có thể uy hiếp kẻ khác đôi chút.
Thương Phạt nhún vai, "Tạm thời như thế."
Đang bị trói buộc bởi khế lữ, đương nhiên hắn không thể bỏ đi một mình.
Hơn nữa, chuyện năm năm trước mà chưa làm rõ được thì nhất định sẽ thành mầm họa.
"Vậy thì tốt rồi." Bạch Ngôn Lê lại vươn tay ra.
Thương Phạt bị y kéo về bàn ăn.
"Nếu người không đi thì hiện giờ chúng ta vẫn là bạn lữ, ta mong mọi thứ diễn ra bình thường." Bạch Ngôn Lê duỗi ra ba ngón tay đẹp đẽ, hờ hững nói, "Ước pháp tam chương."
Bị con người đảo khách thành chủ, Thương Phạt lại khá vừa lòng, so với bộ dạng rụn rè sợ sệt ban nãy