Sau khi giết Tu Cẩn, Thương Phạt đến phủ thành chủ.
Đám yêu quái trong phủ thấy các gia thần bỗng nhiên lăn ra chết thì vô cùng lo sợ.
Thương Phạt vào đến nơi là tắm máu một hồi.
Yêu quân Đông phủ chinh thức đánh vào thành, quân Nam phủ hoảng loạn bỏ trốn, chui lủi khắp nơi.
Bạch Ngôn Lê cũng vào thành cùng đại quân, ra lệnh nghiêm khắc không cho xông vào nhà dân cướp bóc giết hại.
Yêu quái trong phủ cũng biết thủ đoạn của y, mà quan trọng hơn là sợ gia chủ.
Thương Phạt từ đầu đến cuối không bao giờ tỏ rõ ý kiến, chỉ riêng động tới người bên gối của hắn thì đừng mong an lanh.
Bạch Ngôn Lê có dáng vẻ của một con người bình thường yếu ớt nhưng lại chẳng thể dọa nạt, đứng vững như núi, khó mà phản kháng.
Các yêu vương trong phủ cũng đã công nhận địa vị của y, cho nên đám thuộc hạ cũng chỉ đành cư xử đàng hoang....ít nhất là ngoài mặt.
...
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa chợt vang, Thương Phạt ngẩng đầu lên.
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê đứng bên ngoài gọi.
Y vừa cất tiếng, cánh cửa đã tự động mở ra.
Thương Phạt nhíu mày, nhìn cái rổ nhỏ mà y cắp bên hông, "Sao ngươi tìm được đến đây?"
Hắn xông vào phủ thành chủ đánh giết một hồi, chưa ngồi chỗ này được bao lâu, mà phủ lại khá rộng lớn.
"Còn phải hỏi sao?" Bạch Ngôn Lê nhún vai hệt như Đan, bước tới, "Bên ngoài phòng này chồng chất nhiều thi thể nhất.
"...." Thương Phạt khịt mũi, nghiêng đầu oán giận, "Mùi máu tanh quá."
"Lúc chém giết người không thấy thế sao?" Khi mới vào, nhìn thấy thi thể yêu quái chồng chất như núi, Bạch Ngôn Lê dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn sốc mất một lúc, "Quần áo bẩn hết rồi."
"Chúng cản đường ta." Thương Phạt bực dọc, nhìn Bạch Ngôn Lê kéo tay của mình.
"Người bị thương rồi." Bạch Ngôn Lê bình tĩnh nói, vươn tay đẩy đẩy hắn một cái.
Thương Phạt chớp mắt, nhích sang bên cạnh một chút theo bản năng.
Con người kia ngồi xuống bên cạnh, một tay kéo cánh tay hắn, tay kia lấy ra đủ thứ bình nho nhỏ trong cái rổ.
Thương Phạt nhăn mũi, "Ngươi biết ta bị thương à?"
Cho nên mang toàn thuốc đến.
"Vâng, Đan nói cho ta." Giọng điệu vẫn bình thản như cũ, Bạch Ngôn Lê nhanh tay xé ống tay áo Thương Phạt, "Phải rửa sạch đã."
"Sao không dẫn hoa yêu kia tới?"
"Nó có tên đàng hoàng đó." Bạch Ngôn Lê lắc đầu, ra ngoài lấy một chậu nước sạch, lại tìm thêm khăn rồi quay lại, "Hơn nữa, Đan nói vết thương này chỉ chữa bằng yêu lực thì không có tác dụng.
Cần dùng thuốc, nhưng mà khôi phục rất chậm."
"Hắn biết lắm quá nhỉ." Thương Phạt khó chịu.
Cùng nhau đến đây mà hắn lại bị thương nặng hơn.
"Ta thấy trên người hắn cũng đâu còn cọng lông nào nguyên vẹn." Bạch Ngôn Lê không nhịn được mà cong khóe miệng cười.
Thương Phạt nheo mắt, nhìn chằm chằm lúm đồng tiền của y, "Ta bị thương....." Hắn trầm giọng, "Sao chẳng thấy ngươi lo lắng gì?"
"Không phải phu quân tự chuốc lấy sao?" Bạch Ngôn Lê ngoài miệng dửng dưng nhưng động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng, "Hơn nữa, người vốn cũng đâu có để tâm đến vết thương nho nhỏ này."
"...." Dù đúng là thế, nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác như mình đang bị dạy dỗ, Thương Phạt rất không vui, "Lại là lão điểu kia nói đung không?"
Cái gì mà tự chuốc lấy.
Tuy nói khi ấy cũng lỗ mãng thật, nhưng gặp linh khí như vậy, muốn không trúng chiêu đâu có dễ.
"..." Bạch Ngôn Lê thay đổi sắc mặt.
Khi vết thương hoàn toàn lộ ra, nét cười của y cũng biến mất, "Đau quá."
Miệng vết thương rộng ngoác trên tay đều đen thẫm, nếu như Thương Phạt không phải yêu quái mà là con người thì đã chết vì mất máu rồi.
"Chẳng phải ngươi vừa nói, với ta thì đây chỉ là vết thương nhỏ sao?" Làm gì có chuyện không đau.
Nhìn hàng lông mày nhíu chặt của Bạch Ngôn Lê, Thương Phạt cực kì sảng khoái.
"Ta rửa sạch nhé." Ngước lên nhìn Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê lại lấy đủ thứ túi lớn túi nhỏ trong ngực ra.
Thương Phạt cầm lấy, một tay vân vê, tò mò hỏi, "Cái gì đây?"
"Mứt quả." Lấy ra một viên, Bạch Ngôn Lê bất ngờ đưa tới bên miệng hắn.
Thương Phạt vô thức há miệng ngậm vào.
Vị ngọt lập tức lan ra.
Hắn hỏi, "Cho ta ăn mứt quả làm gì?"
"Tại vì bôi thuốc sẽ đau, ăn kẹo rồi không được khóc." Bạch Ngôn Lê vừa nói, vừa chấm khăn vào nước lau sạch.
Thương Phạt ngẩn ra, "Ngươi vẫn coi ta là tên ngốc đấy à?"
"Tâm trạng tốt hơn rồi chứ?" Không ngẩng đầu lên, Bạch Ngôn Lê rửa vết thương cho hắn xong thì bắt đầu bôi thuốc.
"Trước đây, mỗi khi người bị bệnh, ta cũng mua mứt quả cho người."
"Ta không nhớ." Chuyện dĩ vãng, nói lại cũng phí công,
"Ừm." Bạch Ngôn Lê không bận tâm lắm, dường như chỉ thuận miệng nói, "Trẻ con ngã đau thì được cho ăn kẹo."
Chắc đó là tập tục nào đó ở Bạch gia thôn.
Thương Phạt đảo đảo đầu lưỡi, ngậm miếng mứt quả sang một bên miệng, ậm ừ nói, "Thuốc này ai đưa?"
"Đào Bão Bão.
Thuốc của con người không có tác dụng với yêu quái." Băng bó vết thương cẩn thận xong, Bạch Ngôn Lê đứng dậy thu dọn đồ đạc linh tinh, "Người nghỉ ngơi trước chứ?"
Trong phòng có một cái giường lớn, đồ đạc thường ngày xem như đầy đủ.
"Ngươi sắp xếp thế nào?" Thương Phạt không muốn hỏi, hắn luôn ngại mấy chuyện phiền phức, nhưng vẫn tỏ ra quan tâm một câu.
"Ta chri dẫn theo 50 ngàn yêu vào thành, số yêu quân còn lại vẫn ở bên ngoài." Bạch Ngôn Lê quay đi trải chăn đệm, quay lưng về phía hắn, mông cong lên.
Y nghiêng người, vuốt mái tóc dinh tro bụi sang một bên, "Lát nữa đều sẽ vào thành cả.
Ta sợ để lâu thành loạn."
Quyết định rất thông minh.
Yêu quân chém giết đỏ mắt, rất khó khống chế.
Thương Phạt không lên tiếng.
Bạch Ngôn Lê sửa sang giường chiếu xong, quay người ngồi vào mép giường.
Thương Phạt đứng dậy đi lại vận động trong phòng.
Bạch Ngôn Lê thấy hắn có vẻ uể oải, bèn nói, "Trong thành có hơn tám trăm ngàn người, trong đó có nhiều trẻ con và phụ nữ bị giam cầm ở nơi riêng biệt.
Ta cũng từng trải qua cảm giác của họ, biết thế nào được gọi là bị chăn nuôi như gia súc.
Trước tiên ta muốn sắp xếp cho bọn họ, để mọi người mau chóng được đoan tụ với thân nhân, quay về quê cũ."
Thương Phạt lững thững chắp tay sau mông.
Bạch Ngôn Lê biết hắn vẫn lắng nghe, tiếp tục nói, "Ta nghĩ trước tiên cần khôi phục trật tự ở Áo thành, như thế sau khi chúng ta vào thành cũng dễ quản lý hơn.
"Ừ." Mấy chuyện này không quan trọng, hoặc chí ít là Thương Phạt không để tâm.
Cái hắn muốn biết chỉ là, "Trong thành hẳn là còn yêu quân Nam phủ."
"Muốn trốn thì để chúng trốn." Bạch Ngôn Lê không giấu diếm gì.
Sau khi vào thành, nếu Thương Phạt muốn biết y đã ra những mệnh lệnh