"Ngươi nói cái gì?" Sơn Phong cảm thấy con người này điên rồi.
Bạch Ngôn Lê đứng đó nhìn gã, trong ánh mắt lãnh đạm còn có vẻ miệt thị, "Chắc hẳn ngươi không tới Áo thành một mình."
Câu này là khẳng định chứ không phải câu hỏi.
Sau khi bắt giam Sơn Phong, Bạch Ngôn Lê tìm hiểu về yêu tộc mạnh nhất Bắc Hoang này.
Sơn Chuyên là tộc trưởng, chỉ có duy nhất một đệ đệ ruột là Sơn Phong, được hắn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Lần này gã đại diện đến đây, Sơn Chuyên đương nhiên không hy vọng gã làm được nên việc gì lớn lao, chủ yếu là để ra ngoài học hỏi thêm kiến thức, nhân tiện thể hiện lòng thành.
Vì hắn là tộc trưởng, không tiện đích thân đến, nhưng cũng phái một sứ giả có địa vị tương đương.
Bạch Ngôn Lê không tin một kẻ kiêu căng nông nổi như thế lại đi xa một mình.
Nói cách khác, bên cạnh gã nhất định còn có hộ vệ khác của tộc sơn cẩu nữa.
Cuộc thăm hỏi lần này chưa chắc đã diễn ra suôn sẻ, mà đám yêu tộc đều là loại ưa sĩ diện....!Tuy là có chút bất ngờ, nhưng kể cả không có chuyện bất ngờ này thì Bạch Ngôn Lê cũng không định để Bắc Hoang ngoài tầm kiểm soát.
"Ngươi quan tâm làm gì? Ta muốn gặp gia chủ các ngươi.
Có nghe không, ta muốn gặp gia chủ các ngươi!" Sơn Phong gầm rú.
"Xem phản ứng của ngươi." Bạch Ngôn Lê khẳng định phán đoán, "Thì chắc bọn họ đang ở trong thành rồi."
Nếu là Áo thành ngày trước thì bỏ chút thời gian tìm kiếm là biết được tung tích những yêu quái này, nhưng giờ thành trì đã rộng thêm mấy lần, dân cu đông đúc hơn hẳng trước, muốn tìm mấy yêu quái đang cố tinh lẩn trốn thì rất khó.
Mà Bạch Ngôn Lê không có nhiều thời gian, chuyện không cứu vãn được thì chẳng cố tìm đường cứu vãn làm gì, y phải sớm ra tay để đối phương không kịp phản ứng.
Cho nên cần xử lý được đám hộ vệ kia cùng lúc với Sơn Phong, tuyệt đối không được lộ ra tin tức đến Bắc Hoang.
"Có thể nói cho ta biết vị trí của chúng không?" Bạch Ngôn Lê quay người.
Một yêu quái lập tức nắm chặt xích sắt đang khóa tay chân Sơn Phong.
"Phu chủ?" Đào Bão Bão không quen với cảnh này.
Ngửi được mùi trong không khí, chẳng hiểu sao y lại thấy bức bối vô cùng, "Ngài làm gì thế?"
Bạch Ngôn Lê chờ đến khi Sơn Phong bị kéo ghì xuống đất mới mở cửa nhà lao.
Đào Bão Bão không muốn tới gần, nhưng y lo cho sự an nguy của Bạch Ngôn Lê, bèn kéo tay đối phương, lắc lắc đầu, "Ngài muốn hỏi gì thì đứng đây hỏi đi."
"Không sao." Gạt tay Đào Bão Bão, Bạch Ngôn Lê tiếp tục đi về phía trước.
Lúc y bước vào nhà giam, Sơn Phong bị những sợi xích kéo căng không ngừng vung vẫy.
Thấy y, con mắt đỏ ngầu của gã trợn trừng lên.
"Nằm mơ đi! Ta sẽ cắn chết ngươi!" Sơn Phong há mồm, muốn hóa về chân thân để thoát khỏi xích sắt nhưng vặn vẹo mấy lần, vẫn chỉ đành gục xuống, bất lực thở phì phò.
"Phòng giam dưới lòng đất này." Bạch Ngôn Lê ngồi xổm xuống, chỉ cách Sơn Phong một cánh tay, "Được Tu Cẩn tạo ra, dùng linh khí làm tâm trận, có thể ức chế sức mạnh, ngăn các ngươi biến về chân thân."
Sơn Phong điên cuồng vung vẫy nãy giờ đã kiệt sức, chỉ có thể nghiêng đầu gầm gừ cảnh cáo.
Bạch Ngôn Lê chẳng hề xúc động mảy may, giọng điệu vẫn cứ lạnh nhạt như trước, "Hiện giờ nói cho ta được chưa? Những yêu quái đi cùng ngươi đang ở đâu?"
"Sớm muộn ta cũng giết ngươi, đồ con người!" Sơn Phong vung vẫy thêm mấy lần, chỉ đủ khiến xích sắt kêu loảng xoảng.
Gã không cam lòng, nhe răng trợn mắt.
Bạch Ngôn Lê nhíu mày, không nói gì thêm.
Sơn Phong khôi phục được chút sức, mắng một câu đã lại hết hơi, bèn hậm hực nhắm mắt lại.
Bạch Ngôn Lê ngồi xổm ở đó, bất đắc dĩ thở dài.
Đào Bão Bão vẫn đứng quan sát ngoài phòng giam.
Bạch Ngôn Lê quay lưng về phía y.
Tiểu hoa yêu không thể nhìn thấy y lấy ra một con dao găm vàng bên hông.
Sơn Phong quyết định không để tâm đến con người này nữa, thì bất chợt cằm bị một thứ gì đó cứng và lạnh chạm vào.
Gã không thể không mở mắt, thấy con người kia lạnh lùng cầm thanh dao găm nâng mặt mình lên.
"Ngươi định giết ta?" Thật nực cười, lũ gia súc mà cũng dám động dao với gã.
Sơn Phong phát ra tiếng cười chế nhạo, cười con người này ngông cuồng không biết tự lượng sức.
Bạch Ngôn Lê cũng cười, nhưng vô cùng nhạt nhẽo, "Không thể ư?"
"Chỉ với sức ngươi?" Chỉ mới bị hạn chế yêu lực thôi mà có thể để một con người đâm chết sao? Nếu yêu quái dễ giết như vậy thì nào có xưng bá ở đại lục Hồng Nguyệt?
"Có biết ta thích yêu quái các ngươi ở điểm gì không?" Bạch Ngôn Lê cúi đầu, châm rãi rút dao găm khỏi vỏ?"
"Ngươi làm cách nào mê hoặc được đại yêu kia?" Sơn Phong không chút che giấu sự khinh miệt của mình đối với Thương Phạt, "Hắn dám để cho con người các ngươi muốn làm gì thì làm ở Hoang Phục."
"Ta thích tính không coi ai ra gì của các ngươi." Bạch Ngôn Lê nói rất từ tốn, nhưng cánh tay chêm xuống lại thẳng thắn dứt khoát, đâm vào cổ họng Sơn Phong.
Máu tươi phun như suối.
Lập tức, vẻ đắc ý trên mặt Sơn Phong biến mất ngay, "Ngươi..." Không nói được một câu rõ ràng, gã mơ hồ phát ra tiếng kêu thảm từ trong cuống họng.
Bạch Ngôn Lê nắm chặt thanh chủ thủy Thương Phạt đưa cho mình, dùng sức kéo xuống, " Vết thương lớn thế này, dù có là yêu quái cũng chết vì mất máu nhỉ?"
"A a a!!!" Xích sắt rung lên ầm ầm.
Trong căn phòng giam, sơn cẩu trẻ tuổi này chỉ có thể nằm đó mặc kẻ khác hành hạ.
Gương mặt Bạch Ngôn Lê dinh máu bắn tứ tung nhưng vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nhắcn hở, "Ta chưa đâm sâu vào trong đâu, ngươi vẫn còn sức nói chuyện."
"Rút ra...Mau rút ra..."
Bạch Ngôn Lê tạm thời buông tay xuống, vẫn để con dao găm cắm vào cổ đối phương.
Y đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, "Ngươi vẫn định tiếp tục lãng phí thời gian sao?"
Con người không thể dùng binh khí bình thường tạo ra vết thương lớn như vậy.
Dù có đâm rách da thịt thì yêu lực cũng có thể khiến vết thương liền lại chông vanh.
Nhưng thanh chủy thủ Thương Phạt đưa cho hiển nhiên không phải thứ tầm thường.
Chẳng những vết thương không khép lại mà Sơn Phong còn cảm thấy yêu lực trong người mình đang dần tiêu tan.
Gã sợ hãi, nỗi sợ chưa từng có từ trước đến nay.
Bấy giờ gã chẳng còn để tâm được kẻ thẩm vấn mình là người hay yêu quái, vội vàng khai ra, "Ta nói.
Bọn họ đang ở quán tro trên đường Thành Nam."
"Cảm ơn đã hợp tác." Nhận được câu trả lời, Bạch Ngôn Lê rút thanh chủy thủ.
Thấy y bước ra khỏi phòng giam, vẻ mặt Đào Bão Bão vô cùng kinh hãi.
"Phu....Phu chủ." Đào Bão Bão nuốt nước bọt, vô thức gồng cứng người.
Bạch Ngôn Lê cẩn thận lau máu dính trên chủy thủ, thuận miệng nói, "Chữa trị cho gã đi."
Đại khái đó là lý do y mang mình đến đây hôm nay.
Đào Bão Bão bước vào nhà giam với tâm trạng phức tạp.
Một yêu quái làm nhiệm vụ canh gác đến hỏi Bạch Ngôn Lê, "Sao ngài còn giữ mạng cho hắn?"
Người này là tâm phúc của Bạch Ngôn Lê.
Nếu như Bạch Ngôn Lê thật sự muốn tiêu diệt tộc sơn cẩu thì bây giờ Sơn Phong sống hay chết cũng đâu có ý nghĩa?
"Chừng