Đối với quyết định đấu tay đôi phân thắng bại, các vị yêu quái cấp cao ở Đông phủ mở hội nghị bàn luận.
Trong đó, nhôm do Bạch Ngôn Lê cầm đầu kiên quyết phản đối, lý do vì ngộ nhỡ đó là âm mưu của địch, ngộ nhỡ tên Chu Yếm kia giở trò tráo trở, miệng nói một mình đối chiến nhưng âm thầm bày thiên la địa võng thì phải làm sao?
Ngày đầu tiên thảo luận, Thương Phạt nhắm mắt ngủ khì, kệ bọn họ nói gì thì nói.
Đến ngày thứ năm, đám yêu vương yêu soái vẫn chẳng thể đưa ra ý kiến nào nên hồn, hắn thiếu kiên nhẫn, nguẩy mông quay về.
Đến tối, Bạch Ngôn Lê ngủ say rồi, hắn mới đứng dậy mở cửa.
Tư Vĩ đã chờ bên ngoài từ sớm, thấy hắn đi ra, liền khom lưng yên lặng hành lễ.
Thương Phạt mặt không cảm xúc đi ra sân.
Tư Vĩ nối gót chạy theo rồi cả hai biến mất ngay tại chỗ.
Hai vị yêu quái dịch chuyển tới một quãng rồi bay lên.
Tư Vĩ sầu lo vô cùng, nhân cơ hội nói, "Ngài thật sự phải giấu mọi người sao? Đến lúc xảy ra chuyện bất ngờ, chúng ta không có ai hỗ trợ cả."
Thương Phạt không phản ứng, hạ xuống mặt đất, đi vài bước hoạt động gân cốt.
Tư Vĩ nhăn nhó mặt mày, tiếp tục đuổi theo luyên thuyên, "Tôn chủ, hay là chúng ta bí mật đến Yếu Phục, ẩn nấp quan sát tình hình quân địch." Đây là phương án chuẩn bị ổn thỏa để tính toán hành động tiếp theo.
Thương Phạt nhìn mặt trăng sáng rỡ trên đỉnh đầu, nhíu mày lấy ra một chiếc dù đen, hờ hững nói, "Quan sát cái gì?"
"Chẳng lẽ ngài cứ thế đi thẳng đến Chu phủ?"
"Chứ còn sao?" Xoay chiếc dù đen trên đầu, Thương Phạt lạnh nhạt nói, "Ngươi học cái thói lòng vòng đó từ ai vậy?"
Ta cũng không có muốn lòng vòng.
Một thân một mình chạy đến địa bàn của yêu quái khác, không cẩn thận là mất mạng như chơi.
Tư Vĩ khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nói, "Phu chủ mà biết nhất định sẽ tức giận."
Thương Phạt mà còn sợ Bach Ngôn Lê giận? Đời nào?
Tư Vĩ liếc nhìn sắc mặt hắn, khổ sở nói, "Ngài đương nhiên là không sao rồi, nhưng thuộc hạ đâu có dễ dàng như thế.
Theo ngài ra ngoài rồi sau này lại bị tính sổ...."
Rõ kỳ quái! Thương Phạt dừng bước, trầm giọng nói, "Ngươi sợ y hay sợ ta?"
Tư Vĩ muốn nói ai cũng sợ hết, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của tôn chủ, lão đành nuốt ngược vào trong.
Thấy lão nhện tạm coi như thức thời, Thương Phạt gật đầu, "Đấu tay đôi là do ta đề nghị.
Nếu ta không đi thì kẻ khác nghĩ sao?"
Tính mạng có thể bỏ, mặt mũi thì phải giữ, đó là chân lý làm yêu quái của hắn bấy lâu nay.
Tư Vĩ chẳng còn kiên nhẫn thuyết phục hắn nữa, bất lực nói, "Ngài nói phải."
...!
Bọn họ cứ vậy đi thẳng đến Yếu Phục, trên đường tiện tay bắt vài tên tiểu yêu hỏi vị trí Chu phủ.
Sắc trời dần sáng, yêu quái thủ vệ quanh nhanh chông phát hiện ra bọn họ.
"Các ngươi." Một yêu soái cảnh giá đến gần, "Làm gì thế?"
Chu phủ được xây dựng dưới vực sâu, đừng nói là người, ngay cả bán yêu cũng không đến được, cho nên có hai "người" bỗng nhiên xuất hiện ở đây vô cùng gây chú ý.
"Ghê gớm thật." Tư Vĩ nhỏ giọng nói, "Tôn chủ, ngài xem, lính canh cửa của chúng mà cũng là yêu soái."
"Cho nên ngươi biết mình yếu đến mức nào chưa?" Thương Phạt mặt không cảm xúc, phủi phủi vạt áo.
Tư Vĩ lập tức chẳng còn tâm trí đâu mà trầm trồ.
Lão xanh mặt, xấu hổ không nói nên lời.
Lão quằn quại nỗ lực lâu như thế mà giờ mới chỉ đến cấp yêu vương, mà đấy là do lão may mắn gặp được chủ tốt, chứ không thì chẳng biết bao giờ mới được làm lính canh cửa.
"Lại đây." Thương Phạt không quan tâm đến yêu soái của Chu phủ đang tới gần, hất cằm gọi Tư Vĩ, "Đến đây nào."
"Sao ạ?" Tuy Tư Vĩ không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời hắn, lóc cóc tới trước mặt.
Thương Phạt tay phải cầm dù, tay trái chỉnh cổ áo, "Chổng mông lên."
"Hở?" Sững sờ một lát, Tư Vĩ cũng ngập ngừng ngóc mông lên, đầu nghĩ lung tung đủ thứ, nhưng còn chưa kịp hỏi, một sức mạnh phi thường phang thẳng vào mông lão.
Thủ vệ Chu phủ vưa định rút vũ khí ra thì bỗng nghe thấy tiếng lão già kêu thảm thiết, từ trên cao bay xuống.
Bọn chúng bèn tránh ra theo bản năng.
Tư Vĩ không hề phòng bị, cứ thế dùng đầu thay cối, đâm thẳng vào đại môn Chu phủ.
Sau tiếng nổ rầm rầm, toàn bộ Chu phủ đều nhốn nháo.
Thương Phạt biến ra cái ghế, ngồi xuống vắt chân chữ ngũ.
Chu phủ thiết lập kết giới bên ngoài, trên người Tư Vĩ lại mang yêu lực khá lạ.
Mau chông, yêu vương trấn thủ sâu trong phủ liền chạy ra.
Thương Phạt thu dù, ngáp một cái, nhìn Tư Vĩ dính đét lên cổng, từ từ trượt xuống, ngơ ngác ôm đầu.
"Tôn chủ...." Lão nhện loạng choạng đứng dậy, tự nhiên thấy tôn chủ nhà mình hôm nay phân thân ra làm mấy người.
"Vất vả rồi." Thương Phạt ngoắc ngón tay.
Tư Vĩ đầu óc quay cuồng chạy về bên cạnh hắn.
"Chu Yếm." Thương Phạt hô, âm thanh không lớn nhưng lại gây ra chấn động đến nỗi toàn bộ yêu quái trong Chu phủ phải quỳ rạp xuống.
"Kẻ nào chán sống rồi vậy!" Chu Yếm tới rất nhanh.
Thoạt trông, hắn là một nam nhân cao đến gần hai mét, hai chân rắn chắc, bắp thịt khắp người nổi lên cuồn cuộn, đứng im đó thôi mà như bức tương sừng sững, khiến người ta ngột ngạt.
So sánh với Thương Phạt, một thân áo xanh bay bổng, mặt mũi lẫn vóc dáng đều mang nhiều nét thanh tú.
"Không phải muốn đấu tay đôi sao?" Chiếc dù đen biến thành cây quạt, Thương Phạt mỉm cười nói, "Ta đến rồi đây."
"Thấy chưa?" Nam tử cao lớn nhếch miệng, làm như không để ý đến sự tồn tại của Thương Phạt, mà nhìn đám thuộc hạ vây xung quanh, đắc ý cười lớn, "Lão tử đã nói hắn sẽ đến mà, các ngươi lại bảo hắn không có gan."
"...." Đúng là mèo mù vớ cá rán, mấy vị yêu soái giật giật khóe miệng nghĩ thầm, gia chủ nhà mình cùng với vị đại yêu Hoang Phục này đều là loại đầu óc không bình thường.
"Rách việc." Thương Phạt đứng dậy, sửa ống tay áo, "Đi đâu đánh?"
"Ừm, ở đây thì không được." Liếc nhìn yêu phía sau, Chu Yếm nghiêm túc nói, "Vất vả lắm mới sửa xong cái nhà, đánh ở đây lão tử không thoải mái."
"Vậy thì..." Thương Phạt ngẩng đầu, "Lên trên?"
"Được!" Chu Yến không do dự chút nào, "Đã nói trước thua thì phải...."
"Gọi bằng cha?" Thương Phạt dậy sớm thiếu ngủ, đang hết kiên nhẫn dần đều.
"Đó là điều thứ nhất." Địa bàn là của mình, nhà của mình, Chu Yếm phải trút cho được cơn giận khi Thương Phạt dám đến tận cửa ra oai, "Con mẹ nó, ngươi đừng có nói chen lơ ta."
Thương Phạt giơ tay làm động tác mời.
Lúc này Chu Yếm mới tiếp tục nói, "Nếu ngươi thua thì phải đàng hoang dâng lên năm mươi triệu...." Cau mày, hắn lại sửa lời, "Một trăm triệu con người đến Yếu Phục."
"Được." Thương Phạt không mặc cả, "Nếu ngươi thua, trừ gọi bằng cha còn phải tôn ta làm chủ."
"Vậy thì e là ngươi phải gọi ta bằng ông nội." Chu Yếm cười lớn, quay đầu nói với tâm phúc đằng sau, "Không được