Diệp Phong chỉ nhẹ nhàng à một tiếng, nâng lên ly trà hoa trước mặt, cảm thấy hương hoa quá nồng, nhíu nhíu mi, lại buông ly xuống.
Biên Thành trở lại Bắc Kinh, liền liên lạc với cô. Công ty mới vừa thành lập, anh cũng bận việc không ngừng. Mỗi ngày có thể gọi một cú điện thoại, cũng được lắm rồi, bình thường đều là vào buổi tối khoảng mười giờ thì gọi tới. Khi đó cô gần như vừa đến đài, chuẩn bị họp cùng tổ tiết mục.
Cô thích hình thức quan hệ của mình với Biên Thành như là bây giờ, không có áp lực, không có giấu diếm, thản nhiên thừa nhận, tự nhiên, giống như người nhà, giống nhưạn bè, giữa họ lại có thêm một tầng thương tiếc, trân ái. Anh không hề xem mình định vị như một ngọn núi cao vĩ đại, anh sẽ nói hết với cô rằng gây dựng sự nghiệp gian nan cỡ nào, những suy sụp nhỏ trong công việc, lắng nghe cô cho ý kiến đúng trọng tâm, đối với cô có khi cười khẽ trêu chọc, hay hiểu ý cười khẽ.
Anh chưa từng hỏi qua cô hiện tại cuộc sống tình cảm thế nào, cô cũng không đề cập tới chuyện cô cùng Hạ Dịch Dương đã chia tay.
Ngày hôm qua anh rốt cục cũng dành ra được thời gian hẹn cô đi ra ăn cơm, một đoạn phía trước quán Hồng Tường là tường hoàng thành năm xưa, bởi vậy quán cà phê Hồng Tường mới được gọi như vậy. Ở đó không chỉ có cà phê, còn có tiệc buffet. Các món ăn rất đa dạng, là tiệc buffet tinh xảo nhất Bắc Kinh, hương vị vô cùng tuyệt vời.
Thời điểm tính tiền, Biên Thành nói nhìn thấy Hứa Mạn Mạn, muốn đi qua chào hỏi, cô lắc đầu, không cho anh đi qua.
Cô và Biên Thành ở trước mặt Hứa Mạn Mạn cùng nhau xuất hiện, Hứa Mạn Mạn sẽ vô cùng khó chịu. Hứa Mạn Mạn khi học ở Quảng viện, tranh cường háo thắng, khắp nơi đều phải toát ra một bậc khí thế ở trên người khác, cô ta rất ít đem người khác đặt vào trong mắt, nói chuyện, làm việc, chỉ nghĩ cho lợi ích chính mình, rất ít bận tâm cảm thụ người khác. Nhưng đối với Biên Thành, Hứa Mạn Mạn cho tới bây giờ đều là ca ngợi có thừa, cũng không che giấu sự thưởng thức cùng ái mộ đối với anh. Cô ta vẫn cảm thấy Diệp Phong không xứng với Biên Thành.
Biên Thành nhờ cô ở trước mặt Diệp Phong diễn xuất một màn kia, ngoại trừ Biên Thành, không có người thứ hai biết chuyện. Cho dù cô bây giờ đã là vợ người ta, cho dù Diệp Phong và Biên Thành đã chia tay sáu năm, nhưng ở trước mặt Diệp Phong, cô vẫn không muốn thừa nhận sự thật, cô muốn Diệp Phong phải đố kỵ, muốn nhìn thấy Diệp Phong thống kh
Diệp Phong biết cô ta đang nói dối, nhưng mà vạch trần lời nói dối kia cũng không thể thay đổi được cái gì.
“Sáu năm, trong lòng anh ấy vẫn chỉ dung chứa một mình cậu thôi.” Hứa Mạn Mạn ngữ khí ê ẩm, không phải không có tự giễu.
Diệp Phong lạnh nhạt cười.
Ngày thứ sáu thu tiết mục, giữa chừng gặp được một số quan điểm khác nhau nên phải ngừng lại để trao đổi. Lần này đề tài là có liên quan đến cường bạo trong hôn nhân, cái này cuối cùng xem như trách nhiệm của ai? Thân mật, là nghĩa vụ tình nguyện của song phương vợ chồng. Nhưng mà rất nhiều phụ nữ bởi vì con cái, công tác, việc nhà, dần dần xảy ra bất hòa, có một số thậm chí cùng người chồng chia giường riêng. Người chồng yêu cầu vợ làm hết nghĩa vụ, trong lúc tranh chấp, đã xảy ra cường bạo trong hôn nhân.
Diệp Phong cho rằng người chồng phải chịu trách nhiệm chủ yếu, tuy là nghĩa vụ người vợ, nhưng không có nghĩa là làm vợ liền mất đi quyền của mình, luôn thuận theo, người chồng hẳn là nên tôn trọng ý của vợ.
Chuyên gia cười, nói loại sự tình này muốn bàn luận, không thể đơn thuần nói là trách nhiệm của ai. Để bảo vệ một cuộc hôn nhân, người chồng phải có kiên nhẫn hướng dẫn người vợ thích thú, yêu thương, mà người vợ cũng phải cố gắng đáp lại, khắc chế sự bài xích trong nội tâm, không thể đem chuyện này trở thành nhiệm vụ, chỉ muốn hưởng thụ, thể hiện. Tính hài hòa, là nền tảng vững chắc trong hôn nhân.
Tiết mục tuy rằng chấm dứt, Diệp Phong vẫn còn có chút vấn đề muốn cùng chuyên gia tham thảo, liền mời chuyên gia cùng đi tới quán cà phê gần radio ngồi. Vu Binh đưa các cô đi qua, đến cửa, cô để Vu Binh quay trở về đài, buổi chiều Tiểu Vệ và tổ trưởng muốn đi thăm một vị chuyên gia tâm lý học, muốn hẹn làm một kỳ tiết mục. Xe của tổ trưởng đưa đi bảo trì, nên nhờ Vu Binh đưa đi.
“Không cần lại đây đón tôi, tôi tự mình đón xe được rồi.” Cô nói với Vu Binh.
“Không được, cô ở chỗ này một chút, tôi rất nhanh sẽ quay lại đây.”
Cuối tuần ở Bắc Kinh, kẹt xe là không có từ ngữ nào hình dung được. “Tôi thành thật khai báo, buổi tối tôi có hẹn với bạn, cậu có thể cho tôi một cái không gian riêng tư không?”
Vu Binh ha ha gãi đầu, “Là… cái người bạn đã cứu cô?”
“Khụ, khụ, một quý ông là sẽ không tùy tiện hỏi thăm việc riêng của người khác.”
Vu Binh đầu hàng, “Được, được, tôi không hỏi. Nhưng buổi tối cô về nhà nhớ cho tôi cú điện thoại, bằng không tôi sẽ ngủ không được.”
Diệp Phong giơ lên tay, làm cái dấu OK.
Chuyên gia chọn cái vị trí ngồi dựa vào cửa sổ, mở ra di động nhìn tin nhắn. “Không có chuyện gì quan trọng hơn chứ?” Diệp Phong cười ngồi xuống trước mặt cô.
Chuyên gia tuổi chỉ hơn ba mươi, có thể vì muốn thể hiện tính trầm ổn chuyên nghiệp nên quần áo có vẻ già dặn.
“Nói một tiếng với chồng trước của tôi, buổi tối tôi tới trường học đón con gái, sau đó cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.”
Diệp Phong cắn cắn môi, tự nhiên đi hỏi cái vấn đề không nên hỏi. Không biết tại sao, hầu hết các chuyên gia tình cảm cùng chuyên gia tâm lý, bao gồm cả những người thành công, có rất nhiều người ly dị hoặc độc thân. Rõ ràng đối với thế sự có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy, đối với cuộc sống của chính mình, gặp được chuyện, đ̕ng là chân tay luống cuống, hết đường xoay xở. Giống như đèn pha trên con đường tăm tối, chỉ có thể chiếu sáng lên đường người khác nhưng lại không biết chính mình đang đứng ở địa phương nào.
“Không có gì, hiện tại ba người chúng tôi thích ứng rất tốt.” Chuyên gia không nghĩ vậy chớp mắt.
Diệp Phong chỉ có thể mỉm cười.
Cà phê đưa lên, hai người liền tiếp tục thảo luận tiết mục vừa rồi, Diệp Phong mở ra, nhanh chóng đem nội dung hai người thảo luận đều ghi lại. “Tôi cảm thấy tiết mục kỳ này sau khi phát, hưởng ứng sẽ rất lớn, chúng ta lại làm thêm một kỳ đi, dường như có rất nhiều mấu chốt còn chưa nói rõ.” Diệp Phong đề nghị.
Chuyên gia gật gật đầu, “Tôi trở về xem lại lịch trình an bài rồi cho cô câu trả lời thuyết phục.”
Hai người đều tự bưng lên ly cà phê, vừa qua khỏi năm giờ, chuyên gia muốn đi đón con gái, nên đi trước. Diệp Phong ở lại, đem nội dung đàm luận nhìn lại một lần, đồng thời, thêm vào cảm tưởng chính mình.
Cà phê uống nhiều quá, trong bụng trướng trướng, cô đứng dậy đi toilet, trở về chỗ ngồi xuống, một người đàn ông lướt qua bên cạnh cô, đi rồi vài bước, lại lui trở về.
“Thật sự là Diệp Phong?” Giang Nhất Thụ nở nụ cười.
Diệp Phong ngẩng đầu,
“Đàn anh cũng đến uống trà chiều sao, anh ngồi đi!” Cô đứng dậy hướng về sô pha trước mặt đưa tay mời.
Giang Nhất Thụ lắc đầu, “Không được, tổ tiết mục tụ hội, tôi cũng không thể vắng mặt.”
“Ở trong này sao?” Quán cà phê này cũng không có nghe được nổi danh về phương diện nào, là nơi bình thường hưu nhàn, cách CCTV cũng có chút xa.
“Dịch Dương chọn, chúng tôi đều nghe cậu ta. Đúng rồi, cô nghe nói chưa, Dịch Dương đạt giải nhất trong cuộc thi người dẫn chương trình, hôm nay nhóm các đồng sự chính là chúc mừng cậu ta.”
Cô cười yếu ớt cúi đầu, tay đặt ở trên laptop. “Vậy thật tốt, chúc mừng cho anh ấy.”
“Cùng nhau qua ngồi đi, bọn họ ở bên trong đánh bài, Dịch Dương cũng đến.”
Cô âm thầm cắn răng, “Tôi phải lập tức đi rồi, không vào được.”
Giang Nhất Thụ cũng không kiên trì, cười cười, xoay người, đi vào phòng bên trong.
Hạ Dịch Dương vào trận chung kết, Ngô Phong khi trở về đã nói kết quả cho cô biết. Toàn bộ các vòng thi là hiện trường trực tiếp, trùng hợp cô đều xem được.
Có một người chủ trì của đài Giang Tô vệ thị có điểm số luôn bám sát nút anh, cơ hồ là tương xứng. Kết thúc các vòng thi, điểm hai người bằng nhau, ban giám khảo quyết định tiến hành thêm vòng đấu phụ. Không biết ai ra đề, cho hai người bọn họ làm bản tin dự báo thời tiết Bắc Kinh hôm nay. Người chủ trì đài Giang Tô có hơi chút bối rối, tuy rằng sau đó đã bình tĩnh lại, nhưng trong lúc đó vẫn có vài lần vấp. Mà Hạ Dịch Dương lại giống như phóng viên dự báo thời tiết đúng bảy giờ ba mươi phút tối xuất hiện ở kênh trung ương thời tiết, lưu loát mà lại thành thạo dư báo tình hình chung thời tiết. Bản lĩnh vững chắc, biểu hiện vững vàng giành được toàn trường vỗ tay, bao gồm cả đối thủ cùng anh so tài.
Cuộc thi lần này đã vẽ cho anh cái dấu chấm tròn viên mãn, còn đem về danh dự cho CCTV.
Sau đó, phóng viên hỏi cảm nghĩ của anh khi giành được giải thưởng, anh nói chính là muốn cho bản thân đi xa hơn, lấy lại niềm tin cho bản thân.
“Chẳng lẽ Hạ biên tập không tự tin sao?” Phóng viên trêu ghẹo hỏi.
Anh còn thật sự gật gật đầu, “Đúng vậy, ở trong khoảng thời gian này, tôi đối với bản thân mình sinh ra hoài nghi, tôi rốt cuộc có thể làm được cái gì, có năng lực đem đến cho người khác cái gì?”
“Vậy hiện tại anh đã tìm được rồi sao?”
“Còn chưa có hoàn toàn tìm được. Nhưng tôi biết được ngày hôm nay tôi hoàn toàn có thể so với ngày hôm qua làm tốt hơn.”
Trước ngực của anh ôm một bó hoa lớn, không biết là ai đưa.
Sau đó còn có nghi thức trao giải, ở bên ngoài Vu Binh đã lái xe tới, cô liền tắt TV đi ra. Vu Binh hỏi cô tại sao không mang theo áo lông, buổi tối dự báo thời tiết sẽ có mưa nhỏ.
Cô sửng sốt, nói lạnh lạnh càng thanh tỉnh.
Chậm rãi khép laptop lại, khóa kéo túi xách vừa mở ra, Hạ Dịch Dương từ bên trong đi ra.
Cô một chút cũng không ngoài ý muốn. Đều là người trưởng thành rồi, nếu gặp được, ít nhất cũng phải lịch sự chào một tiếng.
“Diệp Phong!” Anh không nói thật trùng hợp, cũng không có hỏi cô ở đây làm gì, chỉ ôn hòa cười ngồi xuống ở đối diện cô, giống như có hẹn gặp với cô vậy.
“Vừa mới nghe học trưởng Giang nói chuyện của anh, chúc mừng!” Cô chân thành nói.
Anh im lặng một lát, cười khẽ lắc đầu, “Đừng nói từ này, hôm nay lỗ tai đều nghe ra kén rồi. Tiết mục hôm nay thu xo
Lịch làm việc của cô, anh vẫn nhớ rất rõ ràng.
“Uhm, bây giờ là thời gian cuối tuần thuộc về em.” Cô hướng ra phía ngoài ngó nghiêng, không thấy được chiếc Bentley màu bạc xuất hiện.
“Anh có hai cái đĩa nhạc dân ca nguyên sinh có ở chỗ em hay không? Doanh Nguyệt vài ngày nữa sẽ đưa ca sĩ đến Bắc Kinh thu âm, anh muốn đưa đĩa cho cô ấy mang về cho mẹ, trong nhà đã tìm mấy lần, cũng không thấy đâu.”
“Đồ đạc của em được dì giúp việc sắp xếp lại, cũng không chú ý, để trở về em nhìn xem.” Cô kéo kéo dây quai túi xách, dường như không tìm được tư thế ngồi thoải mái, vẫn nhích tới nhích lui.
“Tìm được điện thoại cho anh, điện thoại của anh cũng không tắt máy, lúc nào cũng có thể gọi.”
“Được! Anh không đi vào sao? Hôm nay anh là nhân vật chính mà.” Cô nhìn hướng vào dãy ghế lô.
“Bọn họ đang chiến đấu quá cao độ, không rảnh chú ý cái khác…”
Đang nói còn chưa có rõ, đột nhiên nghe từ bên trong truyền ra một trận cười vang xôn xao, ngay sau đó, có cái giọng nữ thanh thúy nhẹ nhàng truyền ra, “Dịch Dương, mau tới giúp em, bọn họ hợp lực khi dễ em, em lại thua rồi.”
Nếu cô không có nghe lầm, phát âm rõ từng chữ như thế tinh chuẩn mà lại rõ ràng, hẳn là biên tập viên Kha An Di.
“Em phải đi đây.” Cô chợt nhảy dựng lên, chiếc Bentley màu bạc rốt cục xuất hiện ở trong tầm mắt.
“Diệp Phong!” Miệng của anh bất giác mơ hồ nổi lên một tia cười khổ, “Thật sự cái này không tính là vinh dự rất cao, nhưng tất cả đồng sự đều vui thay cho anh, cộng sự trước kia, cộng sự bây giờ, đN đến đây, để chúc mừng.”
Tuấn mâu trong nháy mắt thâm thúy như biển, cô thiếu chút nữa trượt chân sa đi vào.
“Ha ha, vinh dự này sao có thể nói là không cao chứ? Anh rất khiêm tốn… Nếu tìm được cái đĩa kia, em sẽ nói cho anh biết.” Làm như chỉ nán lại thêm một giây nữa thì sẽ phát sinh chuyện gì vậy, cô hoảng hốt không ngừng gật đầu, ngay cả dũng khí để liếc nhìn anh thêm một cái cũng không có, vội vàng trốn ra ngoài cửa.
Phía sau, Hạ Dịch Dương khe khẽ thở dài.
Anh thấy Biên Thành đẩy mở cửa xe đi ra, đón cô, tiếp nhận túi xách trong tay cô, tùy ý thoáng nhìn vào bên trong, không biết cô nói câu cái gì, anh ta nở nụ cười, kéo mở cửa, nhìn cô ngồi xong, lại vòng qua đầu xe, từ cửa bên kia lên xe.
Chiếc xe biến mất trong ánh hoàng hôn ở đầu đường.