Xuống xe, mấy người Lưu Cần hộ tống Mạnh Oánh lên lầu đưa đến cửa, vì tình trạng của cô không ổn nên Lưu Cần để hai người trợ lí về trước còn mình thì ở lại với Mạnh Oánh.
Sau khi đóng cửa lại vừa quay người qua thì thấy Mạnh Oánh chống đỡ sofa ngồi xuống giống như bị rút cạn sức lực. Lưu Cần mở hộp thuốc y tế lấy thuốc khử trùng định xoa lên vết thương cho Mạnh Oánh nhưng cô lại khoát tay, nói "Em muốn tẩy trang trước."
"Đã bị như thế này rồi còn nghĩ đến tẩy trang? Trước tiên xử lí miệng vết thương cho tốt đã." Lưu Cần sốt ruột, Mạnh Oánh lắc đầu, "Chị giúp em tháo trang sức với tẩy trang đi mà."
"Thật là." Lưu Cần bất đắc dĩ, để bông sát khuẩn xuống quay người đi vào phòng.
Mạnh Oánh nhìn cái bóng trên TV, lớp trang điểm trên mặt cô đã vô cùng nhem nhuốc còn có đường kẻ mắt bị chùi đi tán loạn, lại còn dài khiến cho cô buồn nôn.
Cô đưa tay xoa khóe mắt, muốn chùi sạch đi hết những gì còn sót lại.
Ngón tay trắng nõn dính máu hòa lẫn với màu đen nhưng cho dù chùi như thế nào đều có cảm giác vẫn còn trên khóe mắt. Cho đến khi Lưu Cần cầm ra nước tẩy trang.
Cô lấy bông tẩy trang cùng nước dùng sức lau đi.
Hai đuôi mắt đều đã được chùi sạch, nhưng cô vẫn tiếp tục lau đi lau lại không lưu lại một chút dấu vết nào. Lưu Cần một phát bắt được tay của cô, "Được rồi đã lau sạch hết rồi."
Mạnh Oánh mới không nhìn TV nữa mà nhìn về phía Lưu Cần, "Hết thật rồi sao?"
"Hết rồi mà cái em cần lo là vết thương của em kìa." Lưu Cần đáp lại, lấy bông sát khuẩn chạm lên lỗ tai của cô, cảm giác đau rát lan ra khắp người khiến Mạnh Oánh co bả vai lại, Lưu Cần nhìn chằm chằm vành tai của cô "Vành tai xinh đẹp như vậy nếu để lại sẹo là phiền lắm đó biết không hơn nữa chị cảm thấy em phải đi bệnh viện "
"Không cần đi."
Cô lần nữa nhắm mắt lại, tựa ở thành ghế sa lon, "Chỉ cần không có vẽ đuôi mắt là được rồi."
"Em còn nghĩ đến đuôi mắt đuôi miếc làm gì cơ chứ? Vết thương này" Điện thoại Lưu Cần kêu không ngừng, cô biết là có người gọi để nói với cô về chuyện ở bữa tiệc tối nay của Mạnh Oánh, nhưng cô không có ý định bắt máy, cô hi vọng Mạnh Oánh có thể tự đi nói với mình vậy mà Mạnh Oánh cũng không nói, sắc mặt cô lúc này vẫn còn tái nhợt, nhưng không có bộ dáng như người mất hồn ngay cả nước mắt cũng không còn nữa, khuôn mặt xinh đẹp mười phần tỉnh táo.
Xử lý vết thương xong Lưu Cần mới cầm điện thoại vào toilet để nghe.
Đầu kia là một người quen trong giới cũng có mặt ở bữa tiệc tối đó hỏi Lưu Cần, Mạnh Oánh với đại tiểu thư Dương gia có quan hệ như thế nào?
Cái gì mà đại tiểu thư Dương gia chứ?
Lưu Cần nhíu lông mày hỏi lại.
Bên kia giải thích một chút sự việc cho cô, Lưu Cần sửng sốt một chút sau đó cười lạnh một tiếng "Có quan hệ gì? Không có chút quan hệ nào, gia cảnh Mạnh Oánh mọi người đã sớm biết rồi, không phải thiên kim tiểu thư, cùng hai chị em Dương gia lại càng không có quan hệ, nếu theo như lời cậu nói thì đại tiểu thư Dương gia cũng không phải người tốt lành gì, đã kết hôn rồi còn cùng thiếu gia Hứa gia, à không, tổng giám đốc Hoa Ảnh thân mật, như vậy khác nào là đội nón xanh cho chồng cô ta rồi?"
Người thám thính đầu kia cười cười, trong lòng mọi người đều biết rõ nhưng chỉ có Lưu Cần mới có thể nói thẳng ra, mà trên thực tế chuyện thiếu gia Hứa gia là tổng giám đốc Hoa Ảnh rất ít người biết được, người này cũng nhờ vào chuyện đêm nay nên biết được, mới gọi cho Lưu Cần hỏi han một chút, cái người đi thám thính này cũng biết Hứa Điện cùng hai vị thiên kim Dương gia có quan hệ tốt, bởi vậy hết thảy đều có liên quan đến nhau. Cuối cùng người này cười nhẹ nhàng hỏi một câu "Vậy Mạnh Oánh cùng tổng giám đốc Hoa Ảnh có quan hệ gì với nhau không?"
Lưu Cần cười lớn đáp lại, "Không có bất kỳ quan hệ nào đâu, bọn họ từ trước tới giờ không quen biết cũng chưa từng nói chuyện, đêm nay Mạnh Oánh có hành động như vậy tất cả đều là bởi vì bị Dương Đồng kích thích, Dương Đồng ghét Mạnh Oánh nên mới khiến cho cô ấy trang điểm giống với chị cô ta, chuyện này ai mà nhịn được?"
Dương Đồng tranh đấu cùng Mạnh Oánh đã gây không ít sự chú ý, một lời giải thích của Lưu Cần đã hóa giải được mọi chuyện, chuyện hai người hóa trang giống nhau đương nhiên người đến trước sẽ được lợi còn người đến sau rất dễ dàng biến thành trò cười cho thiên hạ. Người kia đã nghe được cái cần nghe nên đầu kia liền cúp điện thoại.
Lưu Cần nghe tiếng tút tút, lại ở trong toilet ở lại một lúc mới đi ra ngoài.
Qua cuộc gọi này, Lưu Cần đã biết sơ sơ tình huống Mạnh Oánh, cô đi qua đứng sau lưng ghế sô pha tay khoác lên vai Mạnh Oánh, nói "Mẹ chị đã từng nói với chị là nếu muốn nuôi con gái phải cho cô con gái đầy đủ tình yêu thương cùng với vật chất và kẹo ngọt thì sau này mới sẽ không vì một viên đường một khối bánh gatô mà cùng nam nhân chạy mất."
"Mạnh Oánh, em không có tình thương cũng không có vật chất và kẹo ngọt, nhưng em bây giờ có thể tự kiếm tiền để mua kẹo ngọt mà, có một số người không thể với tới thì đừng nên cố gắng làm gì, không nên làm khó bản thân, em là Mạnh Oánh, độc nhất vô nhị."
Độc nhất vô nhị.
Khóe mắt Mạnh Oánh tràn ra một chuỗi nước mắt.
Lưu Cần khẽ thở dài một cái, hỏi "Muốn ăn cái gì không?"
"Em không muốn ăn, em chỉ muốn yên tĩnh một chút."
"Được."
Lưu Cần cầm khăn tay lau khóe mắt, lấy lên túi xách rời đi, lúc mở cửa nói "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị."
"Vâng." Mạnh Oánh ôn nhu bình tĩnh mà trả lời.
Cửa đóng lại.
Cạch —— một tiếng, trong phòng lập tức chìm vào yên tĩnh, Mạnh Oánh đưa tay, ôm lấy đầu gối, cuộn người lại.
Một chiếc Hummer màu đen đã tắt đèn xe, dừng ở cửa tiểu khu, trong xe lẻ tẻ ánh đèn màu quýt hắt lên gương mặt người đàn ông, cửa sổ xe hạ xuống, Hứa Điện mang kính mắt viền bạc ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà ở cách đó không xa, ánh đèn tầng thứ 18 đang sáng, cửa sổ không đóng có thể thấy được tấm rèm đang chập chờn theo gió.
Anh cắn xì gà, lẳng lặng rút lấy.
Nhưng không có ý định muốn đi lên.
Lúc này, một chiếc xe con màu bạc dừng ở một bên, một người đàn ông mặc áo khoác trắng từ trong xe đi ra cầm theo hộp thuốc y tế, nhìn về hướng Hummer.
Hứa Điện nhấc cằm lên, nhẹ gật đầu.
Người đàn ông kia cũng gật đầu ra hiệu, sau đó nhanh chóng đi vào trong tòa nhà, lên thang máy.
Trong phòng mười phần yên tĩnh, Mạnh Oánh muốn mở TV nhưng lại không mở, thật ra tâm tình cô bây giờ vẫn còn loạn, nhưng mà cũng đã tỉnh táo rất nhiều, lúc này chuông cửa vang lên.
Cô sửng sốt một chút, theo phản xạ đứng lên, sau lại cảm thấy mình khẩn trương thái quá, lập tức vịn vào ghế sô pha mới từ từ đi ra mở cửa.
Cô không muốn nhìn thấy Hứa Điện.
Nếu như là anh thì lập tức báo cảnh sát.
Đi đến trước cửa, chuông cửa vang lên lần nữa rất có quy luật. Mạnh Oánh mở mắt mèo nhìn thấy bên ngoài là một người đàn ông nhã nhặn nhưng lại không phải Hứa Điện, lúc này anh cầm điện thoại di động giơ lên trước mặt, trên màn hình hiện lên mấy chữ.
"Lưu Cần gọi tôi tới đây, sợ vết thương sinh mủ."
Một khắc này, Mạnh Oánh cười khổ.
Thế nào lại còn nghĩ đến là anh, thật là đùng là kẻ khờ. Cô bình tĩnh lui lại hai bước mở cửa phòng, người đàn ông mặc áo khoác trắng mỉm cười, "Tôi họ Lý tên là Lý Nghiêu, cô có thể gọi tôi là bác sĩ Lý, để tôi nhìn vết thương của cô một chút."
"Vết thương này không có gì trở ngại đâu." Mạnh Oánh vào nhà rót cho Lý Nghiêu một cốc nước. Lý Nghiêu mỉm cười để hộp thuốc xuống, nài nỉ Mạnh Oánh một chút khiến cô đành phải ngồi xuống ghế salon, Lý Nghiêu nghiêng đầu nhìn vết thương, lúc cô tháo tuy là dùng sức nhưng bông tai được làm bằng bạc gãy mất, cho nên chỉ là kéo dài lỗ tai cũng không hề hoàn toàn kéo đứt toàn bộ vành tai, mà vừa nãy thoa thuốc nhưng cũng không xử lý triệt để vết thương, thế là, Lý Nghiêu chấm một ít thuốc nước, trực tiếp thoa vào lỗ tai của cô.
Mạnh Oánh hít vào một hơi theo quán tính vịn lấy ống tay áo của Lý Nghiêu.
Lý Nghiêu cười nhẹ, bất động thanh sắc lấy ống tay áo, nói "Không có việc gì, tôi phải vệ sinh vết thương, mới có thể bôi thuốc, đừng sợ."
Mạnh Oánh gật đầu, thần sắc tỉnh táo lại, cắn môi, cúi đầu chịu đựng.
Rất nhanh đã vệ sinh xong, thuốc chuyên dụng so với cái mà Lưu Cần vừa mới bôi cho cô không những không thoải mái mà còn là loại thuốc đặc biệt đau đến chết lặng.
"Cám ơn anh, đã trễ thế này rồi còn làm phiền anh phải đi một chuyến." Mạnh Oánh nhìn Lý Nghiêu thu xếp hộp thuốc y tế "Hết bao nhiêu tiền vậy ạ, để tôi chuyển cho anh?."
Lý Nghiêu xoay người lấy thuốc đặt chung một chỗ, nói "Cũng không bao nhiêu hết, nhưng mà cô muốn đưa thì tôi nhận vậy, cũng không cần nói với Lưu Cần đâu."
"Được." Mạnh Oánh lấy điện thoại di động chuyển tiền cho Lý Nghiêu.
Lý Nghiêu đóng hộp thuốc lại, chỉ bọc thuốc trên bàn nói "Nhớ phải uống thuốc nếu không đêm nay sẽ phát sốt, trước khi ngủ nhất định phải uống."
"Tôi nhớ rồi, cám ơn anh." Mạnh Oánh thu hồi những bọc thuốc, đứng dậy tiễn Lý Nghiêu về.
Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, cô mới trở về nhà.
Gió nổi lên, áo khoác trắng của Lý Nghiêu cũng bị gió thổi tung lên, anh đi về hướng chiếc Hummer, nhìn Hứa Điện ở trong xe cắn thuốc lá đang nghịch điện thoại di động, "Đã xử lý xong rồi."
Hứa Điện ừ một tiếng.
"Cô ấy còn thêm số wechat của tôi."
Đầu ngón tay ấn điện thoại di động dừng một chút, sau cười nhạt, "Sau đó thì sao?"
Lý Nghiêu nhìn anh chằm chằm, chậc chậc hai tiếng đứng thẳng người, nói "Tôi đi trước."
Hứa Điện không đáp.
Xe con màu bạc phía trước khởi động, lái đi. Hứa Điện cầm thuốc lá híp mắt, chậm rãi hút, một lát sau anh lại liếc mắt nhìn tòa nhà kia, rèm cửa sổ ở lầu 18 còn bay chập chờn, anh nhìn một hồi lâu rồi dịch chuyển ánh mắt, ấn mở điện thoại di động.
Nhìn vào khung chat của Mạnh Oánh trên Wechat.
Một cái tin nhắn cô cũng không gửi đến.
Hứa Điện nhìn một lát sau đó đăng nhập vào Weibo, quét tin tức mới liền thấy cô vừa mới đăng một bài tuyên truyền « Cửu Trọng Thiên ».
Wechat tích tích vài tiếng.
Chu Dương: Có lên lầu không?
Chu Dương: Tôi thấy được xe của cậu rồi, còn thấy người của cậu tại cửa tiểu khu, kiểu này là không dám lên sao?
Hứa Điện: Ừ.
Sau đó, anh lại nhìn Weibo một chút rồi nổ máy xe rời đi. Đến khi « Tinh Tế » khai mạc cô chắc chắn sẽ xuất hiện.
Sau khi tiễn Lý Nghiêu về, Mạnh Oánh vẫn không buồn ngủ. Lưu Cần nhắn tin cho cô đại khái là nói cô đăng ảnh nhân vật của « Cửu Trọng Thiên », nhìn thấy Linh Dao hắc hóa trong bộ trang phục màu đỏ chót khiến Mạnh Oánh chấn động trong lòng, lúc trước khi diễn cảnh Linh Dao nhìn thấy Thương Long cùng đệ tiên nữ ở cùng một chỗ khiến cô cuồn cuộn