Dương Đồng và Liễu Yên cùng nhau rời đi, cô lái xe chở Liễu Yên về, sau đó mới quay ngược đầu xe về nhà, ném túi xách sang bên cạnh, cô liền lên lầu tìm người, nhưng Dương Nhu không có trong phòng, cô quay người đi xuống, hỏi người giúp việc đang dọn dẹp, "Chị tôi đâu?"
Người giúp việc đang sắp xếp tủ rượu, nói "Cô ấy cầm kịch bản đi ra ngoài rồi."
Dương Đồng dừng lại, nhanh chóng đi đến ghế sô pha, mò vào túi xách, lấy điện thoại từ bên trong ra, bấm gọi Dương Nhu. Rất nhanh, đầu kia bắt máy còn mang theo tiếng gió, "Sao vậy Đồng Đồng?"
"Muộn như vậy mà chị còn đi đâu?" Dương Đồng hỏi.
"Chị đi tới ..." Dương Nhu dừng lại, không nói tiếp, chỉ nói "Chị sắp trở về rồi."
"Chị." Dương Đồng nói, "Hiện tại chị và anh Hứa Điện là như thế nào vậy? Rốt cuộc thì anh ấy có ý gì? Đợi chị nhiều năm như vậy, bây giờ lại không có một chút biểu hiện nào cả?"
Đầu kia.
Bước chân Dương Nhu hơi dừng một chút, cô cầm theo kịch bản nặng nề, nói ". Đồng Đồng, chị cũng không biết."
Mặc dù là sau khi sinh non rồi sau một năm này, từ đầu đến cuối anh không có biểu hiện gì đặc biệt, quanh đi quẩn lại trở về, cô mới biết được Hứa Điện là người đối tốt với cô nhất.
Kết hôn năm đó, anh đưa tới đồ cưới, cho cô một chỗ dựa lớn.
Chỉ là tâm tư anh thật khó đoán. Cô cảm thấy anh không thay đổi, nhưng lại cảm thấy anh không giống như trước đây. Dương Đồng bắt chéo chân "Chị phải thêm chút sức đi, thế thân kia trở về rồi, tuy em cảm thấy là cô ta không tạo sự uy hiếp, nhưng chị vẫn là phải đổ tâm tư nhiều vào."
Dương Nhu dừng lại, vô thức siết chặt kịch bản "Ừm."
Nhưng thực tế là quá khó, cô quen với một Hứa Điện chủ động, lúc này để cô chủ động, cô phải làm thế nào đây.
Sáng sớm hôm sau Mạnh Oánh nhận điên thoại của Lưu Cần, nói là đến đón cô đi ký hợp đồng « Tinh Tế », trong điện thoại Lưu Cần dùng sức ngáp một cái thật dài, xem ra là đã giằng có với « Tinh Tế » đầu kia suốt đêm, Mạnh Oánh cúp điện thoại, đi rửa mặt, thay một thân váy áo sơ mi trắng, thuận tiện đeo một cái thắt lưng màu đen, sau đó cầm theo túi nhỏ xuống lầu.
Xe thương vụ màu đen dừng ở cửa ra vào, Mạnh Oánh khom người lên xe, Lưu Cần ngồi ở phía sau đưa bữa sáng cho cô. Mạnh Oánh nhận lấy, uống xong collagen trong tay trước rồi mới bắt đầu ăn điểm tâm. Lưu Cần dựa vào trên ghế, nói "Từ đây đến chỗ kí hợp đồng, em vẫn còn có cơ hội đổi ý, em đổi ý thì chúng ta liền quay đầu về công ty."
Mạnh Oánh cười cười, không nói gì, tiếp tục ăn bữa sáng.
Dư Lâm đã từ chức nửa năm trước, người lái xe hiện tại là trợ lý mới gọi là Tiểu Manh, phong cách lái xe thuộc loại bình ổn.
So với tốc độ chạy của các xe khác ở khu trung tâm này thì không khác gì lão rùa đang dạo bước, Lưu Cần nhịn không được, nói: "Tiểu Manh à, em có rảnh thì luyện lái xe đi, đừng chờ sau này lúc bị phóng viên đuổi theo, với cái tốc độ này mà nói thì chẳng mấy chốc bốn bề thọ địch cho mà xem. " (Bốn bề thọ địch: dùng để ví cảnh ngộ bị bao vây, không có lối thoát.)
Trần Khiết phụt một tiếng bật cười.
Tiểu Manh lá gan nhỏ, sợ run: "Dạ, được. "
Chữ dạ vừa dứt, phía trước liền lóe lên một bóng người, Tiểu Manh kinh ngạc một chút, dùng sức đánh tay lái
Một giây sau.
Rầm —— xe đâm vào hàng rào.
"Đcm!" Trong xe yên lặng mấy giây, Lưu Cần mắng to một tiếng.
Mạnh Oánh nhanh tay mở dây an toàn, nhét toàn bộ bữa sáng trong tay vào thùng rác bên cạnh, Trần Khiết sống sót sau tai nạn mở cửa xe, Lưu Cần dẫn đầu xuống xe, Mạnh Oánh kéo khẩu trang cũng xuống xe theo, quay đầu nhìn qua vị trí lái Tiểu Manh, Tiểu Manh đã choáng váng, cầm tay lái, một mặt kinh hoảng.
Mạnh Oánh đầu ngón tay gõ gõ cửa sổ xe, ra hiệu Tiểu Manh đi xuống, lúc này mới đi đến trước xe.
Bởi vì sợ kẹt xe nên Tiểu Manh mới đi đường khác, hai bên đường này đại đa số đều là khu dân cư mà cột đèn xanh đèn đỏ chắc là bị hỏng rồi. Lối đi bộ có hơi hỗn loạn, cái người xém chút nữa bị tông lúc này đang được Trần Khiết đỡ dậy, cô cũng mặc váy áo sơ mi trắng nhưng lại dùng đai lưng màu lam nhạt.
Cô khoát tay áo, hướng chỗ này nhìn tới.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Mạnh Oánh híp híp mắt, sau đó cô nghiêng đầu, thấy được vành tai của cô gái.
Một nốt ruồi son.
Mạnh Oánh nhìn qua người Dương Nhu, nhưng quá xa, ngày đó do ánh đèn sáng quá, chỉ thấy đuôi mắt kẻ đậm của Dương Nhu cùng với lỗ tai làm cô đã không kiểm soát được, không kịp nhìn tướng mạo lúc đầu của Dương Nhu, đến khi đi thăm dò tư liệu, mới thấy được ảnh mặt mộc của Dương Nhu.
Dương Nhu thật sự mang một dáng vẻ yếu đuối, Mạnh Oánh cũng như vậy, loại khí chất này tuy giống nhưng xét về khuôn mặt mà nói, Mạnh Oánh có vài phần sắc sảo hơn, cô có mũi cao, cái cằm nhọn, mà cặp mắt kia chính là nét nổi bật nhất, cười một cái liền cong cong đôi mắt, nếu Dương Nhu không trang điểm, cười lên sẽ không cong giống như Mạnh Oánh, chỉ là cười mà thôi, bình thường, cho nên khi trang điểm cô mới cần thêm đuôi mắt để làm sắc sảo hơn.
"Có sao không? Chúng tôi đưa cô lên bệnh viện?" Lưu Cần rất sợ bị lừa đảo nên nhanh chóng đứng ra giải quyết vấn đề.
"Không, không cần, tôi đang chuẩn bị đến sân bay" Dương Nhu lắc đầu, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Mạnh Oánh, giác quan thứ sáu khiến cô chú ý đến Mạnh Oánh vài lần.
"Vậy chúng tôi đưa cô đi bệnh viện?" Lưu Cần kéo hành lí của Dương Nhu bị đổ ở bên cạnh, trên mặt đất còn có một cái điện thoại, nhưng đã bị bể.
"Điện thoại của cô hỏng rồi, chúng tôi đền cho cô?"
"Không cần, hiện tại tôi phải đến sân bay, trong hành lý có điện thoại dự phòng, nhưng chưa sạc pin, mấy người..." Dương Nhu lại dừng một chút, ánh mắt lần nữa quét về Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh nhíu mày, mấy giây sau, kéo xuống khẩu trang, hỏi "Cần sạc pin sao?"
Dương Nhu đã thấy rõ khuôn mặt Mạnh Oánh, trong lòng suy đoán xác nhận, cả người sửng sốt. Cô há to miệng, chần chờ một lát nói "Cho tôi mượn điện thoại, tôi gọi người tới đón là được rồi. "
Trần Khiết nhẹ nhõm một hơi, nhanh tay lấy điện thoại di động.
Không mang theo.
Lưu Cần chậc một tiếng nói "Chị cũng không có, em đi lấy đi."
Trần Khiết ứng tiếng, quay người muốn đi lấy.
Mạnh Oánh lại tiến lên, đem điện thoại cầm trong lòng bàn tay đưa cho Dương Nhu.
Dương Nhu cúi đầu, nhìn mấy giây, sau đó nhận lấy.
Cô nhấn dãy số của Hứa Điện vào trong điện thoại, một chuỗi dãy số được nhập vào, nhưng cái điện thoại này lại không lưu tên, cô bấm gọi.
Ước chừng ba giây sau.
Đầu kia tiếp, giọng nói trầm thấp của anh truyền đến, "Mạnh Oánh?"
Dương Nhu dừng một chút , nói "Hứa Điện, em bị ngã, ở biệt thự Diệu Lâm bên này. "
Cô nói lời này, ngẩng đầu nhìn qua Mạnh Oánh, Mạnh Oánh yên lặng đứng thẳng, khóe môi mang theo ý cười nhìn cô. Lúc Lưu Cần ở bên cạnh nghe được cái tên Hứa Điện liền nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm Dương Nhu, nhìn chằm chặp.
Đầu kia, Hứa Điện dừng lại một lát, đồng thời lật qua lật lại văn kiện, nói "Em đem điện thoại đưa cho chủ nhân đi."
Dương Nhu sửng sốt.
Cái gì.
"Đưa cho cô ấy." Âm thanh Hứa Điện lần nữa truyền đến. Ngón tay Dương Nhu siết chặt, nhìn Mạnh Oánh lại nhìn váy của mình, mới đem điện thoại đưa trả cho Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh nhìn điện thoại di động, khó hiểu.
"Cô tiếp một chút." Dương Nhu nói.
Mạnh Oánh có chút không kiên nhẫn, cô nhận lấy, alo một tiếng.
Đầu kia.
Tiếng nói anh trầm thấp, bình tĩnh "Anh cử hai chiếc xe đi qua xử lý, trước tiên chở Dương Nhu đưa đi sân bay, bây giờ em đến Hoa Ảnh ký hợp đồng đi, buổi chiều em cũng phải đi đến phim trường, bên kia không đợi được nữa."
« Tinh Tế » hao tổn rất nhiều trong một năm qua, còn cái vai diễn này, toàn do đạo diễn Lưu xoi mói, nhân vật nữ tứ chiếm thật nhiều phần diễn, bởi vì cô chết ở giữa phim, vì nâng cao giá trị cái chết của cô nên phần diễn rất nhiều, ai ai cũng đưa đến đạo diễn Lưu xem nhưng đều làm không tốt.
Mạnh Oánh híp mắt.
Mấy giây sau, giọng nói bình tĩnh, "Được."
Sau đó lại đem điện thoại đưa cho Dương Nhu, cô muốn nhận, thế nhưng đã thấy màn hình điện thoại tối đen.
Đầu kia cúp điện thoại.
Tay Dương Nhu thả trở về.
Mạnh Oánh để Trần Khiết đỡ Dương Nhu ngồi trong xe, đầu gối Dương Nhu đập đến chảy máu, điên thoại của cô bể là bởi vì bị nghiền ép dưới bánh xe. Tiểu Manh đánh tay lái ra một chút, mới lộ ra điện thoại di động đã vỡ vụn.
Lưu Cần nhìn chằm chằm phía sau Dương Nhu, cực kì không muốn xử lý vết thương cho cô, cuối cùng vẫn cắn răng lấy hộp thuốc y tế ở phía sau đưa cho Trần Khiết, để Trần Khiết xử lý cho cô. Quay đầu đi giáo huấn Tiểu Manh, Mạnh Oánh mang theo khẩu trang, dựa vào cửa xe, không lên xe, chỉ là xem Tiểu Manh đang bị mắng.
Mắng xong Tiểu Manh, Lưu Cần mới chạy tới, ánh mắt lướt qua Dương Nhu ở trong xe, chậc chậc hai tiếng, nói "Vẫn là em ăn mặc đẹp mắt hơn. "
Mạnh Oánh cười cười, không đáp.
Lưu Cần nói "Hóa ra cô ta trông như thế này, nói thật, hai người không hề giống "
Chỉ chốc lát sau, Hứa Điện cử hai chiếc xe tới, nhưng từ trong xe đi xuống , lại là trợ lí của Hứa Điện, bản thân Hứa Điện không đến.
Dương Nhu kéo theo hành lý, sau khi nhìn thấy hai người bọn họ, trầm mặc ngồi vào một chiếc xe, Mạnh Oánh gọi Dương Nhu lại, trực tiếp kêu.
"Dương Nhu!"
Một tiếng này khiến Lưu Cần và Trần Khiết đều sửng sốt, Mạnh Oánh đứng tại chỗ, nói "Sau khi xuống máy bay cô nên đi làm kiểm tra, tiền viện phí chúng tôi sẽ trả."
Thần sắc cô tự nhiên.
Dương Nhu ngồi ở trong xe, nhìn cô, vô thức siết chặt váy, "Được, tôi sẽ làm."
"Đi thong thả."
Mạnh Oánh lần nữa kéo khẩu trang lên.
Đầu ngón tay Dương Nhu bóp càng chặt, chậm chạp nâng cửa sổ xe lên.
Xe con màu đen lái đi.
Một trợ lý khác đi tới, mời Mạnh Oánh lên xe, vừa lúc công ty bảo hiểm xe cũng đến, Mạnh Oánh và Lưu Cần cùng nhau lên xe, điện thoại Lưu Cần vang lên.
Là biên tập của « Tinh Tế » gọi điện thoại tới, xem ra đúng là rất gấp.
Mà hiện trường để lại cho Trần Khiết và Tiểu Manh xử lý.
Xe một đường đi đến Hoa Ảnh, Mạnh Oánh đi theo sau lưng Lưu Cần, Lưu Cần nhận một cuộc điện thoại, không biết nói cái gì mà đi rất nhanh. Sau khi lên lầu đẩy cửa văn phòng ra, nhìn thấy người bên trong, Lưu Cần lảo đảo một chút, Mạnh Oánh ở sau lưng đỡ lấy bờ vai của cô.
Liền thấy Hứa Điện ngồi ở trên ghế salon, chân dài bắt chéo, ngẩng đầu nhìn các cô, kính mắt viền bạc hướng đến mặt Mạnh Oánh, mấy giây sau anh nói "Biên tập vừa đi, hai người ký hợp đồng cho tôi là được."
Khí thế của anh áp đảo nhưng Lưu Cần vừa nghĩ tới Mạnh Oánh của một năm trước, liền không sợ anh nữa, Lưu Cần nhếch môi, mở miệng nói "Hứa tổng thật sự là đủ