Chỉ có vài người chứng kiến được tình hình lúc đó.
Nhưng đa số đều không hiểu ra sao.
Lưu Cần nhìn cây bút ghi âm trong thùng rác, lôi kéo Mạnh Oánh đi ra một bên, thấp giọng nói: "Chuyện này. . ."
Cô khéo léo hỏi một câu "Đây là đang tỏ tình với em sao?"
Mạnh Oánh ăn bánh tart trứng, cười cười, nói: "Em không nghe rõ lắm."
Lưu Cần hơi ngạc nhiên, mấy giây sau gật gật đầu: "Được rồi, kệ đi."
Cô thấy Mạnh Oánh thản nhiên giống như chuyện vừa rồi chẳng liên quan đến mình, còn có tâm trạng ăn cái này cái kia, nên cũng không cần đi quan tâm.
Cách đó không xa, Cố Viêm nhấp rượu, ánh mắt rơi lên mặt Mạnh Oánh, chỉ thấy nét cười trên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt khi cười liền cong lên như vầng trăng, mái tóc gợn sóng tăng thêm vẻ quyến rũ. Anh dời ánh mắt về, vẫn luôn không ngừng nghĩ về cây bút ghi âm đó, anh biết Mạnh Oánh có lẽ đã cùng Hứa Điện có một thời gian qua lại, nhưng chuyện vừa nãy là sao đây?
Anh nhíu lông mày.
*
Bởi vì ngày thứ hai còn phải quay phim nên tiệc sinh nhật không thể kéo dài lâu, khoảng chừng mười hai giờ là tiệc tàn, Mạnh Oánh có uống rượu nhưng cũng không uống nhiều, bởi vì cô không hay uống rượu, cho nên bây giờ có hơi choáng, Cố Viêm muốn đỡ cô, Lưu Cần cười cười kéo về, đưa tay đỡ Mạnh Oánh, cô quay đầu lại nói: "Để tôi đưa cô ấy về."
"Được." Cố Viêm thu tay lại, nhưng vẫn lấy áo khoác đi cùng với trợ lý đuổi theo, một nhóm người xuống lầu, Lưu Cần và Trần Khiết ở hai bên đỡ Mạnh Oánh, Cố Viêm và trợ lý đi theo sau, ánh trăng đổ xuống, rơi trên mặt đất, kéo dài những chiếc bóng, bước chân Mạnh Oánh chuệnh choạng, cả người ngả nghiêng, giày cao gót xiêu vẹo, khuôn mặt ửng đỏ lên vì say, trong mắt như nhiễm lên một tầng hơi nước. Lúc ra thang máy, đập vào mắt là mặt đất rải đầy hoa hồng.
Nhuộm đỏ cả một khoảng sân, rộng đến cửa gian phòng, hương hoa nồng ngập hết cả không gian, ai cũng ngây ngẩn cả người, Lưu Cần vô thức quay đầu nhìn về phía Cố Viêm.
Cố Viêm lắc đầu, "Không phải tôi làm."
Nhưng yết hầu anh căng lên, sắc mặt không được tốt. Lưu Cần lại nhìn hoa hồng rải dưới đất, chỉ chừa ra một con đường đi, Mạnh Oánh đỡ trán, choáng váng cả người, ánh mắt mơ hồ, cảm giác có cái gì cản trở con đường của cô, thế là đi lên trước, chân này đạp lên, chân kia đá một cái cứ thế khiến cho "thảm" hoa hồng trở thành một mớ hỗn độn, còn quay đầu giục mọi người: "Đi thôi. . ."
Bóng dáng cô vô cùng nổi bật, khóe môi treo lên nụ cười rực rỡ, tóc rối tung trên vai, đứng giữa khung cảnh tràn ngập sắc đỏ, đẹp như tranh vẽ.
Lưu Cần cười khúc khích, tiến lên, đỡ lấy cô, " "Thảm" hoa hồng này cũng không biết tốn bao nhiêu tiền, giờ lại để em đạp lên không thương tiếc thế này."
Nói xong, dìu cô đi đến cửa, Trần Khiết ở phía sau bị hoa hồng thu hút không dời mắt, cảm thán một tiếng, nhìn mấy lần, liền nhìn thấy cạnh góc tường có một tấm giấy, cô khom lưng cầm lên rồi theo sau lưng Lưu Cần vào cửa. Lưu Cần vừa đỡ Mạnh Oánh lại quay đầu, nhìn về phía Cố Viêm: "Ngủ ngon."
Cố Viêm tay cầm áo khoác, ánh mắt rơi vào người đang gục trên vai Lưu Cần có khuôn mặt ửng đỏ bởi vì rượu kia, anh gật gật đầu: "Ừ, ngủ ngon."
Lưu Cần đỡ Mạnh Oánh đi vào trong, Trần Khiết đóng cửa lại, hỗ trợ đưa Mạnh Oánh vào trong phòng, sau đó thuận tay để tấm giấy ở trên tủ đầu giường.
Cửa phòng vừa khóa, trong phòng rơi vào yên tĩnh.
Mạnh Oánh không quen uống, mặc dù ba cô rất thích rượu, nhưng cô không hề giống ông mà còn thuộc tuýp người uống một ly đã gục. Ngủ một giấc mê man đến nửa đêm, khát đến không chịu được, cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, đưa tay mở đèn ở tủ đầu giường, ánh sáng bật lên rọi vào tấm giấy.
Cô cúi đầu, mắt nhắm mắt mở nhìn vào.
Trên đó viết hai chữ.
Xin lỗi.
— Hứa Điện
Kiểu chữ cứng cáp có lực, rồng bay phượng múa, Mạnh Oánh nhìn một lúc lâu, giống như là nhìn không hiểu, lại giống như đã hiểu. Một giây sau, cô cầm tấm giấy, tiện tay ném vào trong thùng rác, sau đó đứng lên, đi ra bếp lấy nước uống.
*
Trời tờ mờ sáng, máy bay đến kinh đô, xe màu đen chạy đến bên cạnh người đàn ông đang nhận một cuộc điện thoại, khi xe dừng hẳn, trở lí nhanh chóng mở cửa xe , Hứa Điện khom lưng ngồi vào, nhận báo cáo trợ lý đưa tới liền mở ra xem xét, đôi mắt đằng sau thấu kính mang theo một chút mỏi mệt, nhưng hai đầu lông mày hơi nhíu lại trông anh có vài phần nghiêm nghị.
Chiếc xe lẳng lặng hòa vào dòng xe cộ, trợ lý họ Giang, tên đầy đủ là Giang Dịch, đang mở điện thoại xem tin tức, thuận tay nhấn qua Wechat, thấy được một khung cảnh hỗn độn của hoa hồng.
Hắn ngẩn người, chần chừ một lúc, nói lại: "Hứa tổng."
"Ừ?."
Thanh âm mệt mỏi mang theo lười biếng.
Giang Dịch dừng một chút, nói: "Hoa hồng anh tặng đều bị đạp nát, theo nguồn đáng tin cậy là Mạnh tiểu thư dẫm. . ."
Tập văn kiện trong tay dừng lại, Hứa Điện để ở một bên, ngả người dựa ra sau, nhắm mắt lại, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, không có sau đó."
Lúc này, Wechat lại vang lên.
Giang Dịch ấn mở, xem hết nội dung tin nhắn của đối phương gửi đến, chần chừ một lát, bởi vì đã đi theo Hứa Điện cũng lâu, cho nên đối với quan hệ của Hứa gia cùng với các đại thế gia cũng nắm rõ, bây giờ vấn đề này và công cuộc theo đuổi Mạnh tiểu thư của Hứa Điện lại có chút quan hệ. Lúc trước khi hai người còn đang qua lại với nhau, toàn công ty chỉ có hắn biết, thân là trợ lý, đối với chuyện tình cảm của sếp đều không dám quan tâm nhiều, chỉ xem như gió thoảng mây bay.
"Hôm qua, Dương Đồng giễu cợt Mạnh tiểu thư, nói cô ấy làm thế thân không đủ. . . ."
Tiếng nói vừa dứt, Hứa Điện mở mắt, đôi mắt lạnh đi mấy phần, anh hỏi: "Cô ta còn nói cái gì?"
"Nói Dương Nhu mới là bạn gái của anh."
Hứa Điện gỡ kính mắt xuống.
Cặp mắt đào hoa không cảm xúc, anh lại hỏi: "Gần đây Dương Đồng có gây chuyện nhiều không?"
"Nhiều." Giang Dịch cũng không rõ, vì anh thuộc tập đoàn Hứa thị, không phải Hoa Ảnh bên kia, Hứa Điện nhắm mắt lại lần nữa, nói: "Gọi điện thoại cho Quan Tiêu, để Dương Đồng nghỉ ngơi một thời gian."
Giang Dịch sửng sốt một chút rồi nhanh chóng làm theo.
Điện thoại tích tích lại vang lên, Hứa Điện mở mắt ra, trong mắt lướt qua một tia khó chịu, dường như không kiên nhẫn. Anh cầm lên, nhìn lướt qua.
Chu Dương: Hôm qua tự nhiên cậu nói về chuyện kia làm gì? Chẳng lẽ. . . Đi tỏ tình?
Hứa Điện: Ừ.
Chu Dương: What, cậu làm chuyện ngu xuẩn gì vậy!
Chu Dương: Phục cậu đó!
Chu Dương: Có thể làm chuyện gì hợp lý hơn được không? Cậu chắc chắn là bị mai một kĩ năng rồi nên mới không biết làm sao lấy lòng phụ nữ. . . . Giang Úc còn làm tốt hơn cậu!
*
Buổi quay hôm nay rất thuận lợi, những phân cảnh của Mạnh Oánh và Dương Đồng đã sắp chụp xong, Mạnh Oánh chỉ còn lại những cảnh solo, ngay lúc quay cảnh cuối cùng, Dương Đồng nhận một cuộc điện thoại, đột nhiên khu nghỉ ngơi bị náo loạn, tất cả mọi người bị cô làm giật nảy mình.
Cô cầm lấy ấm trà nện xuống đất, trợ lý bên cạnh cũng giật mình kêu lên, nhưng không dám lên trước khuyên can vậy mà vẫn bị Dương Đồng lôi đi, hung hăng đẩy người xuống đất bắt nhặt hết lên lại.
Dương Nhu nghe được, nhanh chóng chạy ra, giữ Dương Đồng lại, Dương Đồng nắm chặt bả vai Dương Nhu gào khóc nói: "Chị, chị gọi cho anh ấy đi, anh ấy làm vậy là muốn phong sát em sao? Tại sao, tại sao, em đã làm sai điều gì?"
Dương Nhu ngây ngẩn cả người, "Tại sao? Sao lại muốn phong sát em?"
"Em không biết, Quan Tiêu vừa mới gọi tới, kêu em nghỉ ngơi ba tháng, ba tháng lận đó, em còn rất nhiều lịch trình kia mà!"
Dương Đồng rống lên, lại càng phát cáu. Dương Nhu khuyên vài câu, sau đó cầm điện thoại, đi đến nơi khuất người, bấm gọi cho Hứa Điện.
Chờ một hồi lâu, đầu kia, Hứa Điện mới bắt máy, giọng trầm thấp hơi khàn khàn giống như buồn ngủ, "Chuyện gì?"
Dương Nhu chần chừ một lúc, thấp giọng nói: "Anh để Dương Đồng nghỉ ngơi ba tháng thật sao?"
"Phải."
Anh trực tiếp trả lờ.
"Tại sao? Tại sao chứ?" Tim Dương Nhu hẫng một nhịp, không dám tin, trong lúc nhất thời nghĩ đến rất nhiều, cô hỏi xong không đợi đối phương trả lời, lại hỏi thêm một câu: "Có phải. . .Có phải anh một mực trách em lúc trước thích. . . Thích Lý Dịch không?"
"Không có."
"Vậy chúng ta. . . Chúng ta không thể có một bắt đầu mới sao?" Hỏi xong lời này, Dương Nhu gần như không thở nổi.
Đầu kia, vang lên tiếng cười, tiếng cười này, rất thấp, rồi nhanh tán đi.
"Dương Nhu, em thử suy nghĩ đi, nếu như anh có ý ngăn cản, em có thể kết hôn sao?"
Em kết không được.
Nói xong, anh liền cúp điện thoại.
Tiếng tút tút truyền đến, Dương Nhu một hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn, cuối cùng nước mắt lăn dài trên má, cô khóc lên, hồi ở chung, còn có một lần nắm tay, anh chắc chắn đã nghĩ đến chuyện ngăn cản hôn ước của cô và Lý Dịch, nhưng anh không làm, anh vẫn luôn không thích cô nhiều như cô nghĩ.
Cô lau khóe mắt, quay người đi về, đối diện với Mạnh Oánh cầm bình nước đi về phía bên này, hôm nay cô mặc áo màu trắng và quần đùi, đều là đồ diễn, nhưng rất hợp với làn da trắng nõn, mềm mại, mặt mày cong cong mang theo nét cười, mà cô gái như vậy, đã từng là bạn gái Hứa Điện, được anh hôn, được anh vuốt ve.
Lập tức, trong lòng dâng lên đố kỵ, đố kỵ như lửa bén rơm lan tràn đến mất lý trí.
Dương Nhu nghiến răng, hùng hổ đi tới, giơ tay giáng xuống một cái tát.
Bởi vì quá bất ngờ, cái bình trong tay suýt rớt, Mạnh Oánh bị đánh nghiêng đầu, ý cười trong đôi mắt bị dập tắt, cô quay đầu, nhìn chằm chằm Dương Nhu, không chút nghĩ ngợi, giơ tay đánh trả.
Dương Nhu lảo đảo hai lần.
Đụng vào cây cột, cô bụm mặt không dám tin nhìn Mạnh Oánh.
"Cô điên hả?" Mạnh Oánh đi lên trước, nhìn người dựa vào cây cột, khóe mắt Dương Nhu ươn ướt, lộ vẻ yếu đuối, cắn chặt răng nói: "Cô. . Cô chỉ là thế. . ."
"Thế thân, tôi nói giùm cho." Mạnh Oánh lui lại hai bước, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Dương Nhu, nói: "Vậy cô cùng với anh ta trọn đời bên nhau đi, ở đây động chân động tay làm gì?"
Dương Nhu đột nhiên khóc lớn.
Xoay người chạy đi.
Nhìn thân ảnh chạy đi mất dạng, Mạnh Oánh xoa nhẹ mặt, đau quá. Quả nhiên, Lưu Cần nói không sai mà, chó cắn người thì sẽ không sủa.
Cũng may cảnh sau không cần diễn, Dương Đồng náo loạn một hồi đã bình tĩnh lại. Mạnh Oánh thu dọn đồ đạc về khách sạn, buổi trưa Lưu Cần đã xuất phát về Lê thành, chỉ có Trần Khiết ở lại, Trần Khiết nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt Mạnh Oánh, thì vô cùng kinh ngạc, nhanh tay xử lý cho Mạnh Oánh, cô lắc đầu: "Không sao đâu, một lát sau là khỏi."
"Ai đánh chị vậy. . . ."
Mạnh Oánh cười cười, không trả lời.
*
Vài tháng sau đó, Mạnh Oánh đã quay xong những phân cảnh của mình, cho đến khi cô quay đến cảnh hi sinh oanh liệt, Dương Đồng mới trở lại, quay bổ sung những cảnh cuối với cô, không biết bởi vì bị nghỉ ngơi ba tháng hay không mà phong thái của Dương Đồng đã giảm rất nhiều, cả người đều mệt mỏi.
Về phần người chị, cũng rất ít xuất hiện mà công việc biên kịch vốn có sức cạnh tranh cao, chỉ trong một thời gian ngắn chị