Bầu không khí đình trệ trong giây lát.
Lưu Cần định bước lên vài bước để nói chuyện, lại bởi vì sắc mặt của Hứa Điện âm trầm mà không dám chỉ đứng yên bất động, chỉ có Mạnh Oánh cong khóe môi, hoàn toàn không sợ.
Hồi học đại học, mỗi lần Mạnh Oánh nhìn Hứa Điện đều thấy anh đang cười, người đàn ông này rất thích cười, lại có cặp mắt đào hoa, lộ ra vẻ nhàn nhã, phong lưu.
Lại có bề ngoài đẹp trai, phàm là lỡ như sa vào đôi mắt và nụ cười ấy thì khó mà thoát ra được.
Mỗi lần đến khu tài chính, không chỉ có cô để ý đến Hứa Điện mà còn có không ít nữ sinh dõi mắt theo, nghe nói Hứa Điện nhận được thư báo vào đại học Harvard, nhưng bởi vì Hứa gia xảy ra một số chuyện, anh từ bỏ Harvard mà học đại học ở Lê thành.
Cho dù trong khoảng thời gian gia tộc xảy ra biến cố, anh vẫn không nhíu mày lấy một cái, không ai có thể nhìn ra cảm xúc khác trên mặt anh.
Nhưng vẻ mặt bây giờ đúng là hiếm thấy.
"Mạnh Oánh." Cố Viêm ở cách đó không xa gọi một tiếng, anh cũng không tới gần, chỉ là đứng từ xa nhìn tới, từ khi Mạnh Oánh cự tuyệt việc theo đuổi, anh có thể đoán được đại khái cô còn tình cảm với người kia nên vẫn còn dây dưa.
Mạnh Oánh quay đầu, đáp lại.
"Em đến đây."
Nói xong, cô nhìn Hứa Điện lần nữa, chuẩn bị mở miệng, Hứa Điện lại nhướng mày cười một tiếng, vẻ mặt âm lãnh lập tức được tháo xuống, anh nói: "Vậy khi nào em rảnh thì tìm anh?"
"Được không? Bạn gái?" Nói xong, anh mở cửa xe ngồi vào lại, xe không đi, chỉ là mở một nửa cửa sổ xe, cúi đầu đốt thuốc.
Cửa sổ xe nửa mở. Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy nửa gương mặt góc cạnh của anh, Mạnh Oánh yên tĩnh nhìn mấy giây, sau đó, xoay người rời đi, vòng qua chiếc xe Hummer màu đen, đi về phía Cố Viêm, một tốp người Cố Viêm đã bước lên bậc thang, đang đợi cô, cô cười cười nói: "Để mọi người đợi lâu."
"Không sao." Cố Viêm cũng cười, dẫn đầu đi lên.
Mạnh Oánh và Lưu Cần đi theo sau, Lưu Cần quay đầu nhìn chiếc xe, nhìn không rõ lắm, chỉ mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hứa thiếu.
Chẳng biết tại sao, lại dấy lên cảm giác sợ hãi.
Cô nhanh chóng bước nhanh hai bước.
Bên trong xe Hummer.
Hứa Điện dựa vào thành ghế, khóe môi ngậm thuốc lá nghiêng nghiêng, không hút cũng không lấy xuống, khói mù lượn lờ, một chút mông lung vương lên hàng mi của anh.
Trong cơn mông lung mang theo một tia âm trầm, lúc nào cũng có thể sẽ bùng nổ.
Chỉ chốc lát sau, xe khởi động, Hummer màu đen rốt cục cũng lái đi, giống như là một con sói lao nhanh ra đường lớn.
*
"Thức ăn ở đây rất ngon, đều là đồ Quảng Đông chính tông." Cố Viêm ngoắc tay, để cho phục vụ đẩy xe tới. Mạnh Oánh lấy khăn tay lau son môi, sau đó cười nói: "Em đã từng ăn ở đây rồi, Hứa Khuynh dẫn em đi."
"Vậy là anh chậm một bước rồi?" Cố Viêm cười hỏi, Mạnh Oánh thoa son, bờ môi vẫn hồng hào, trên mặt cô đã tẩy trang hết, chỉ còn lại son môi tô điểm gương mặt này, nhưng vẫn rất đẹp.
Cố Viêm ngồi ở phía đối diện, nhìn cô.
Mạnh Oánh cười nói: "Lúc đầu em cũng có ý định mời anh ăn cơm."
Cố Viêm cười lên.
Lưu Cần giao lưu với Thẩm Sùng, hỏi Thẩm Sùng một vài vấn đề, đều là liên quan tới chuyện người đại diện. Ban đầu là cô giữa đường xuất gia nên cũng không thật sự chuyên nghiệp, nhưng Thẩm Sùng lại là người quản lý có tiếng trong giới những người quản lý, ngang hàng với vị trí của Quan Tiêu hiện giờ. Sáu người, vui chơi giải trí, tâm sự, ai cũng ăn ý không đề cập đến chuyện vừa mới xảy ra ở cửa ra vào kia.
Lưu Cần cầm điện thoại hưng phấn nói, "Mạnh Oánh, anh Cố, hai người lại lên hot search. . . ."
Nói xong, cô liền cười, nhưng lại không nói tiêu đề của hot search, Mạnh Oánh cúi đầu nhìn thoáng qua, # Cố Viêm Mạnh Oánh cầu cho hai người thành đôi #
Cố Viêm cũng cúi đầu nhìn theo, sau khi xem xong, anh ngẩng đầu, Mạnh Oánh cũng ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau, mấy giây sau, Mạnh Oánh mỉm cười: "Ngại quá, lại cọ nhiệt hot search của anh rồi."
Cố Viêm khựng lại, sau đó cũng cười theo, "Cũng không phải lần đầu, nhưng mà lần này nói không chừng là anh cọ nhiệt của em."
Bởi vì phía dưới còn có một hot search liên quan tới Mạnh Oánh.
# Mạnh Oánh nốt ruồi son # đang không ngừng lên top.
Nhìn xuống chút nữa, còn có hai hotsearch.
# Dương Đồng thật sự bị phong sát#
# Kịch bản và hợp đồng quảng cáo trong tay Dương Đồng phải làm sao bây giờ #
Mạnh Oánh nhấn vào tin tức nói Dương Đồng bị phong sát, nhìn thấy có bình luận của fan hâm mộ bác bỏ tin đồn: "Dương Đồng chỉ là đi học, không phải bị phong sát, trước đó Mạnh Oánh không phải cũng đi tĩnh dưỡng sao, làm sao người ta thì xem là tĩnh dưỡng, đến lượt Đồng Đồng chúng tôi thì bị coi là phong sát, đừng có tiêu chuẩn kép như thế chứ."
Lướt thêm mấy cái, Mạnh Oánh liền thoát ra ngoài.
Ăn xong là đã gần mười giờ, sáng mai Cố Viêm còn có lịch trình đi quay phim, thế là một nhóm người cũng nhanh chóng tan tiệc, ai về nhà người nấy. Mạnh Oánh lên xe, đang muốn đóng cửa xe lại thị bị một cái tay chặn cửa, Cố Viêm đứng bên cạnh cửa xe, anh đã đeo kính râm và khẩu trang, che kín đầy đủ.
Mạnh Oánh chỉ có thể nhìn khuôn mặt mình đang phản chiếu lên kính mắt của anh.
Cô cười cười, hỏi: "Tiền bối, có chuyện gì không?."
Cố Viêm chần chừ một lúc, nói: "Sắp tới em muốn quay « song bào thai » đúng không?"
"Vâng."
"Cố lên." Anh nói.
Mạnh Oánh gật gật đầu: "Tiền bối, anh cũng cố lên."
"Được."
Nói xong, cô đóng cửa xe lại, từ cửa sổ xe nhìn Cố Viêm đi đến xe của mình, Mạnh Oánh dựa vào ghế, điện thoại liền tích tích vang lên.
Cô cầm lên xem.Là Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh: Chị đang ở tầng ba quán sushi, vừa mới thấy bọn em ở đây mà, đã đi rồi sao?
Mạnh Oánh: Đúng vậy, chị thấy em sao không gọi.
Hứa Khuynh: Chị muốn xem drama.
Hứa Khuynh: Hứa Điện xem ra rất tức giận, đôi mắt kia cũng bị mất kiểm soát luôn rồi.
Hứa Khuynh: Em cự tuyệt hắn nhẫn tâm như vậy, chị thấy hắn chắc chắn muốn từ bỏ.
Hứa Điện là ai chứ, người đàn ông này chưa bao giờ phải hạ mình, tặng hoa, quỳ xuống, xin lỗi, kỳ thật đã là quá lắm rồi, sau đó lại đồng ý điều kiện yêu đương qua lại với Mạnh Oánh, xem như đã nhượng bộ, mà điều này nói lên rằng hắn đã động tâm trước Mạnh Oánh, nhưng kết quả lại không như mong muốn của hắn.
Chậc chậc.
Mạnh Oánh: Ha ha, vậy thì từ bỏ đi, em cũng không muốn bắt đầu.
Hứa Khuynh: Thật sự là không thèm để ý?
Hứa Khuynh: Cược đi, nếu hắn không tới tìm em, em làm egg tart cho chị.
Mạnh Oánh: Em cũng chắn hắn sẽ không tới tìm, vậy chị làm egg tart cho em?
Hứa Khuynh: Ai, chúng ta đang cá cược kiểu gì vậy, sao lại về hết một phe chứ.
Hứa Khuynh: Nhưng mà em xác thực, không thèm để ý? Chậc chậc, lợi hại.
Mạnh Oánh cười cười, không đáp lại. Để điện thoại di động xuống, nhắm mắt dưỡng thần, một năm trước nam nhân này cao cao tại thượng, một năm sau này mèo vẫn hoàn mèo.
Thì có sao đâu.
Liên quan gì đến cô chứ.
Về đến nhà, Mạnh Oánh đã đổ mồ hôi cả người, cô nhanh chóng đi vào phòng tắm tắm rửa, tắm rửa xong ra, ngồi bên giường mở điện thoại, phát hiện mình bị kéo vào một group Wechat.
Là nhóm chat của đoàn làm phim « song bào thai ».
Đạo diễn gọi là Lâm đạo, am hiểu về loại đề tài hiện thực, trước đó cũng đã làm một bộ tâm lý phạm tội, cầm về không ít giải thưởng lớn. Nhân viên bên trong nhóm lúc này không nhiều, danh sách thành viên trong nhóm hiển thị ở đầu trang, tác giả nguyên tác là bức ava thứ hai trong danh sách, lúc này đang nói chuyện phiếm cùng người khác trong nhóm, thỉnh thoảng gửi vài cái meme cảm xúc.
Lý Nguyên Nhi cũng ở đó, cũng gửi tin nhắn: Ha ha ha ha ha. . . .
Hùa theo cái meme cảm xúc mà Đường Nhất gửi trong nhóm.
Mặt khác, nam chính cũng ở trong nhóm này, chỉ là không nói chuyện.
Mạnh Oánh cũng không ở lại lâu liền bấm thoát màn hình.
Xem cái tình hình này, « song bào thai » hẳn là sắp khai máy, diễn viên chính đều đã định xong, Lâm đạo ngoại trừ am hiểu loại đề tài hiện thực loại, thì anh ta còn khả năng khơi gợi cảm xúc của diễn viên, từ đó bắt trọn mọi khoảnh khắc cảm xúc trong màn ảnh.
Mạnh Oánh cầm kịch bản, lật xem.
Kịch bản chỉ mới viết được một phần, còn một phần đang dần hoàn thiện.
Ngày hôm sau còn có một buổi chụp hình tạp chí, vốn là Dương Đồng cùng với một nữ diễn viên khác, nhưng mà Dương Đồng bị phong sát, liền rơi lên người Mạnh Oánh, chủ đề chế phục hệ, bộ thứ nhất là áo vest phối với quần đùi, phía dưới lộ ra một đôi chân dài, Mạnh Oánh đứng trước ống kính, mọi người ở studio không cách nào khống chế đưa mắt nhìn về phía đôi chân của cô.
Tỉ lệ chân của cô rất xinh đẹp.
Lại trắng lại dài còn thẳng nữa, làn da giống như muốn phát sáng.
"Không sai." Người nhiếp ảnh gia kia