Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái

Giang Huệ trấn


trước sau

Từ Lê thành đến Giang Huệ mất bốn tiếng đồng hồ. Giang Huệ nằm ở phía cực nam của thành phố, có sơn có thủy. Người dân ở đây phần lớn kiếm sống bằng ngư nghiệp, dệt may và sản xuất trà, tuy không phải là một nơi giàu có gì, nhưng đa số đều là những gia đình khá giả. 
Nhịp sống không nhanh như ở trung tâm thành phố, cũng không có áp lực, mỗi ngày trôi qua đều rất yên bình tự tại.
Mà đặc biệt lại rất xem trọng những ngày lễ truyền thống.
Mạnh Oánh đeo khẩu trang, kéo vali, đi ra khỏi sân bay.
Giang Huệ đã đỏ rừng rực một mảnh, trên phố dán rất nhiều những tờ giấy đỏ được cắt tỉ mỉ. không khí Tết xuân tràn ngập nơi đây, hơn hai năm chưa trở về, ánh mắt Mạnh Oánh lướt qua những tờ giấy đỏ, rốt cục cũng có một chút cảm giác nhớ nhà, kể từ khi đến Lê thành học đại học, số lần cô trở về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bởi vì mỗi lần trở về, cũng sẽ không có tâm trạng tốt gì, thì càng đừng nói nhớ nhà.
Nhưng lúc này trở về, lại có một chút cảm xúc bồi hồi này, không vì cái gì khác, chỉ vì bây giờ trong lòng trống rỗng không có vướng bận nên càng thêm tự tin.
Kêu taxi.
Sau khi lên xe, trực tiếp đi đến bệnh viện nhân dân.
Ở trên máy bay, Mạnh Oánh cũng có nghĩ tới việc Trần Kiều vì muốn lừa cô trở về nên mới khiến cho cha giả bệnh, suy đi nghĩ lại cảm thấy cho dù cha có bệnh thật hay bệnh giả, cũng nên trở về thăm cha mấy ngày. Thời tiết có chút âm u, không có ánh nắng, giống như bầu trời sẽ sập tối bất kì lúc nào.
Đến bệnh viện nhân dân, Mạnh Oánh xách vali, đi lên bậc thang.
Phải chăng là bởi vì năm mới Tết đến nên trong bệnh viện có chút vắng vẻ, Mạnh Oánh đi một mạch đến khu nội trú, đi tới phòng 306, nhìn qua cửa sổ, liền nhận ra đây là một phòng bệnh cá nhân, Mạnh Ngọc Lâm tựa ở trên giường chính truyền dịch, Trần Kiều thì thầm to nhỏ gì đó. Mấy năm này cha cô đã thay đổi rất nhiều, mái tóc đã bạc trắng hai bên thái dương.
Trần Kiều lại bởi vì quản xuyến hết mọi việc lớn nhỏ trong nhà, tâm sinh tướng nên khuôn mặt có phần hung dữ, cộng thêm cặp lông mày sắc bén khiến người khác không dám dây vào.
Mạnh Oánh vặn nắm cửa.
Kéo hành lý đi vào.
Trần Kiều tưởng là Mạnh Tiêu, lập tức liền lên tiếng nói: "Đã bảo là không nên đến bệnh viện, nếu lỡ may bị dính bệnh. . . ."
Sau khi thấy rõ Mạnh Oánh, bà liền nghẹn lại, sau đó lập tức nói: "Nếu không phải cha cô không bị bệnh, thì cô cũng không có ý định trở về đúng không. . ."
Mạnh Oánh không phản ứng, để vali ở trong góc, đi tới bên giường.
Mạnh Ngọc Lâm mở miệng, sau lại ngại Trần Kiều ở đây nên ông chỉ gật gật đầu, "Hình như mập hơn một chút rồi đúng không?"
Bởi vì ngày bình thường không liên lạc được nhiều, Mạnh Ngọc Lâm chỉ có thể tìm hiểu tin tức của Mạnh Oánh từ bạn bè, weibo, ông vốn không phải là người biểu lộ cảm xúc qua lời nói, trước kia bận rộn công việc, cũng rất ít khi biểu hiện tình cảm cha con, sau khi thất bại trở về, muốn bù đắp càng khó khăn hơn. Mạnh Oánh cười ngồi tại bên giường, nói: "Có mập một chút, chắc là do cơm nước ở đoàn làm phim rất tốt."
"Kết quả kiểm tra như thế nào, thân thể có tốt lên chút nào không?" Mạnh Oánh đưa tay lấy sổ khám bệnh treo ở bên cạnh, trong đó có một bức hình siêu âm, máu không lên não, còn có chỉ số axit uric cao cùng với các bệnh nền khác, lần này té xỉu là bởi vì não cung cấp máu không đủ.
Trần Kiều đứng đối diện khoanh tay cánh tay trách móc, "Luôn luôn không uống thuốc đúng giờ, cho nên cứ phải nằm viện dài thôi!"
Mạnh Oánh để sổ khám bệnh xuống, hỏi Mạnh Ngọc Lâm: "Bác sĩ có nói lúc nào là có thể trở về nhà không?"
Mạnh Ngọc Lâm nói: "Nhanh thôi, truyền xong bình nước này là được rồi."
Ông đưa tay, đẩy nhẹ Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh quay đầu, gọi Trần Kiều một tiếng: "Mẹ."
Trần Kiều cười lạnh một tiếng.
"Còn biết gọi tôi là mẹ?"
"Gần đây công việc thế nào?" Trần Kiều nhìn chằm chằm Mạnh Oánh, con gái đã thay đổi rất nhiều, mới vừa vào cửa thật đúng là nhận không ra khiến bà phải nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
"Cũng được."
Mạnh Oánh không nói nhiều.
Trần Kiều ngừng tạm nói: "Em trai con chuẩn bị lên đại học, mẹ muốn cho nó xuất ngoại, con thấy thế nào?"
Trần Kiều yêu chiều Mạnh Tiêu, cho nên tính cách Mạnh Tiêu cũng nhu nhược, mọi việc đều có mẹ ra mặt. Nhưng cũng có một ưu điểm là thành tích của thằng bé rất tốt. 
Vừa nói xong, Mạnh Ngọc Lâm liền phản bác: "Học ở trong nước là được rồi, đi nước ngoài tốn rất nhiều tiền, lúc trước. . Lúc trước. . ."
Lúc trước ngay cả đại học bà cũng không cho Mạnh Oánh tiền học phí.
Câu đó của ông nghẹn lại trong cổ họng, sợ nói ra lại cãi nhau.
Nhưng ai cũng hiểu, Trần Kiều lập tức phát cáu: "Sao có thể giống nhau? Mạnh Oánh là con gái, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, mà nói đến mới nhớ, Mạnh Oánh, cô cũng sắp ba mươi rồi, phải cân nhắc chuyện kết hôn đi, cứ chần chừ mãi rồi chả có ai rước cho."
Bà còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Mạnh Oánh ngay cả phản ứng một chút cũng không có, mắt thấy bình truyền dịch đã gần hết, cô liền cầm sổ khám bệnh trên tủ đầu giường, đi đóng tiền viện phí.
Trần Kiều tức giận đến muốn chết, ở phía sau nói: "Nghe nói ngành giải trí là một nơi rất loạn, hẳn là cô cũng làm loạn ở trong đó rồi."
Để lại cho bà.
Chỉ có bóng lưng cao gầy.
Mạnh Ngọc Lâm bắt lấy cánh tay Trần Kiều.
"Bà đủ rồi."
*
Người trưởng thành có thể nói chậm, cũng có thể nói nhanh, hai năm trước mỗi lần trở về, Mạnh Oánh đều bị Trần Kiều nói này nói nọ, mặc dù bên ngoài cô tỏ vẻ lạnh lùng hời hợt như người qua đường, nhưng trong lòng lại cảm giác áp lực, tăng thêm sự tự ti vốn có. Lúc ấy tuy cô không có phản ứng gì nhưng thực chất cô đã yếu đuối đến mức chỉ cần một kích liền đổ.
Bây giờ mặt không cảm xúc mới thật sự là không có gì có thể làm lung lay ý chí của cô.
Thanh toán tiền viện phí xong, trở lại, Mạnh Ngọc Lâm cũng truyền dịch xong, y tá rút kim truyền dịch cho ông. Sắc mặt Trần Kiều vẫn luôn nặng nề, nhưng ngại có người ngoài đang ở đây nên bà đã thu liễm rất nhiều, Mạnh Oánh mang khẩu trang, đứng yên ở một góc trong phòng bệnh vẫn rất thu hút ánh mắt người khác, y tá vừa thu dọn dụng cụ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô một chút.
Sau khi thu thập xong, bác sĩ tiến đến, lật xem kết quả kiểm tra rồi quay người, ánh mắt dừng trên người Mạnh Oánh một chút rồi nhìn Trần Kiều ở bên cạnh. 
Trần Kiều tiến lên.
Bác sĩ nói: "Trở về phải chú ý nghỉ ngơi, uống thuốc đầy đủ và phải đúng giờ, với lại quan trọng nhất là phải ăn kiêng, đừng làm việc quá sức."
"Vâng, cám ơn bác sĩ Lương."
"Không có gì." Bác sĩ nói xong, quay người ra ngoài.
Trần Kiều đẩy Mạnh Oánh một cái.
Mạnh Oánh không hiểu gì, nhìn Trần Kiều.
Trần Kiều chỉ bóng lưng áo blouse trắng đang đi ra, "Con trai của bạn mẹ, ba mươi hai tuổi, sang năm sẽ lên chức trưởng khoa."
Mạnh Ngọc Lâm: "Trần Kiều!"
Mạnh Oánh không nói gì, đỡ Mạnh Ngọc Lâm xuống giường, kéo hành lý, đi ra cửa. Trần Kiều bực bội đuổi theo.
Cái gì mà con trai của bạn mẹ, Mạnh Oánh hoàn toàn không biết. Bạn tốt buôn dưa với Trần Kiều rất nhiều, con trai người nào cũng nói là rất lợi hại, thành tích cao chất chồng.
Về phần con gái, đại đa số đều là nuôi thả, sự nghiệp cho dù tốt đến mấy cũng không bằng gả đi thật tốt.
Trần Kiều đi tới mở cửa xe, Mạnh Oánh nhét hành lý vào, đỡ Mạnh Ngọc Lâm lên xe. Cô cũng ngồi ở ghế sau cùng với Mạnh Ngọc Lâm.
Xe khởi động chạy ra đường lớn.
Quả nhiên Trần Kiều lại bắt đầu nói: "Con gái của dì Lý Bình được gả cho giáo sư đại học ở thủ đô, năm nay cũng đồng thời trở về ăn tết, cái kia không biết là do hoàn cảnh tốt hay không mà lại nuôi con bé đến trắng trẻo mập mạp, xem ra sinh hoạt thường ngày khá là nhàn hạ, lại không cần làm việc, cô phải nhìn người ta mà học tập đi."
"Mẹ thấy Lương Dã cũng không tệ."
Lương Dã được nhắc tới là vị bác sĩ lúc nãy.
Mạnh Ngọc Lâm lắc đầu với Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh cười cười, lấy bịt mắt trong túi đeo lên, không rên một tiếng, cũng không nên.
Ngôi nhà đã được sửa thành nhà ba tầng từ vài năm trước, đến nay trông vẫn còn rất mới, nhưng mà xe không thể đi vào, chỉ có thể dừng lại ở trước ngõ.
Vừa mới xuống xe, Mạnh Tiêu liền chạy tới, chuyện thứ nhất liền là đứng sau lưng Trần Kiều, nhìn Mạnh Oánh.
Con trai tuổi mười bảy còn cao hơn Mạnh Oánh một chút, hai chị em nhìn nhau một cái, Mạnh Oánh liền lấy vali ra khỏi xe. Mạnh Tiêu chần chừ một lúc, tiến lên nói muốn giúp đỡ.
Mạnh Oánh liền buông lỏng tay, đỡ Mạnh Ngọc Lâm đi hướng ngõ nhỏ, thật vừa đúng lúc, đối diện là Lý Bình và con gái Lý Mạn

Ngọc đang khoác tay người chồng mới cưới của cô đi tới. Dì Lý Bình cầm túi xách, đi phía sau, vừa nhìn thấy một nhà Mạnh Oánh, Lý Bình liền ôi một tiếng.
"Là Mạnh Oánh trở về rồi?"
Mạnh Oánh kéo khẩu trang xuống, gật đầu chào Lý Bình: "Chào dì."
"Oa, đại minh tinh." Lý Bình cười tiến lên, quay đầu lại nhìn Lý Mạn Ngọc, "Hồi nhỏ cháu với Mạn Ngọc hay chơi với nhau lắm đấy, không nhận ra sao?"
Lý Mạn Ngọc không hề muốn đi tới bắt chuyện.
Mạnh Oánh mặc một chiếc áo khoác Hàn Quốc thời thượng, bên trong mặc một chiếc áo thun màu đen, đi giày Martin cùng quần jean, thon thả lại cao gầy, xinh đẹp đến mức hoàn toàn không giống người sắp ba mươi tuổi.
Bây giờ nhìn cô vừa trắng vừa mập, vòng hai đều là thịt, chỉ có thể vô thức kéo tay chồng mình. Lý Bình ai một tiếng nói: "Con bé này."
"Mạnh Oánh, dì và hai vợ chồng nó đang chuẩn bị ra ngoài, con rể nói muốn ăn đặc sản ở đây, đợi buổi tối trở về, dì sẽ qua thăm cháu sau."
Trần Kiều ở bên cạnh càng tỏ ra bực bội.
Bà Lý Bình này, nói thì nói đi lại cố ý thêm hai chữ con rể vào làm gì.
Mạnh Oánh chỉ cười nhạt với Lý Bình, lễ phép nói: "Vâng, mọi người mau đi đi."
Nói xong, dìu Mạnh Ngọc Lâm đi về nhà, đi chưa được hai bước, liền nghe được Lý Bình nói với Trần Kiều: "Con bé Mạnh Oánh trông đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng phụ nữ mà qua ba mươi là sẽ thay đổi rõ rệt ngay thôi, Lê thành này lớn như vậy, cũng không có nổi một người bạn trai để đưa về, nghe nói có nhiều nữ minh tinh hơn bốn mươi tuổi cũng còn chưa có kết hôn. . ."
Trần Kiều tiếng nói lanh lảnh: "Nhanh đi ăn cơm đi!"
Nói xong, quay người cố ý dậm bước chân thật mạnh đi vào nhà, vừa vào cửa, nhìn thấy Mạnh Oánh, Trần Kiều càng là giận không chỗ phát tiết, nói: "Người ta lên thành phố lớn ăn nên làm ra, cô cũng lên phố làm minh tinh này kia mà còn không bằng người ta!"
"Trần Kiều!" Mạnh Ngọc Lâm rốt cục nổi giận.
Hất đổ hộp trà ở trên bàn.
Trần Kiều tạm thời ngừng lại, nhưng gương mặt vẫn ương ngạnh, sau đó hùng hùng hổ hổ quay người tiến phòng bếp, đi làm cơm.
Mạnh Tiêu xách hành lý lên lầu, để vào phòng Mạnh Oánh, sau đó đi xuống, đứng ở cách đó không xa chơi điện thoại, không có tới nói chuyện với Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh ngồi ở trên ghế sa lon, chậm rãi pha trà, thần sắc bình tĩnh. Thị trấn Giang Huệ nổi tiếng với lá trà thơm ngon, Mạnh Ngọc Lâm không uống trà, rót nước sôi để nguội, vừa uống một hớp rồi nói: "Con đừng để trong lòng những lời của mẹ con, cái bà này lưỡi dài hay nói lung tung. . ."
"Chỉ là, ở trong cái giới này, có phải rất khó để tìm đối tượng không?" Mạnh Ngọc Lâm hỏi.
Ngay cả ông ít nhiều có chút lo lắng.
Mạnh Oánh uống hai tách trà nhỏ, nói: "Tạm được."
Cũng không phải rất khó, tìm bạn trai thì dễ, tìm người để kết hôn mới khó, với lại cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn.
"Haizz ——" Mạnh Ngọc Lâm thở dài.
Chuyện Mạnh Oánh là diễn viên, cả cái trấn nhỏ này đều biết, biết được tin cô trở về, có không ít người làm bộ đi ngang qua nhà cô, đến nhìn cô một chút.
Nhìn một chút chính là theo nghĩa đen, không giống như ở Lê thành sẽ bị người ta làm phiền đòi chụp ảnh này nọ. Dù sao minh tinh cũng là người, cũng không ăn được. 
Nói về fan của Mạnh Oánh. Ở đây cũng có fangirl nhưng không nhiều, nếu như đổi lại là nam minh tinh, chỉ sợ đã đông như kiến cỏ.
Mà nói đến fanboy thì đa số đều ở độ tuổi học sinh, cũng rất yêu thích Mạnh Oánh, nhưng mà dù sao con trai cũng không mặn mà đối với văn hóa theo đuổi thần tượng này lắm, cho nên Mạnh Oánh càng được tự do thoải mái.
Điều phiền phức duy nhất.
Chính là vị Lý Bình kia, tối đó cơm nước ở bên ngoài xong xuôi lại còn chạy tới nhà cô.
Lúc này không chỉ khoe khoang con rể của mình, còn khoe dùm những người bạn học của Mạnh Oánh vừa mới gả đi nữa. Làm Trần Kiều càng thêm tức giận.
Mạnh Oánh đang tắm, Trần Kiều cũng không bỏ qua mà nói cô vô dụng.
Làm cho Mạnh Ngọc Lâm rất bất đắc dĩ, một mực nói với Mạnh Oánh: " Nếu con thật sự chưa có ai, mang một người nào đó về làm bộ một chút lừa mẹ con cũng tốt."
Mạnh Oánh nghĩ thầm.
Cũng ở không được mấy ngày, chờ cho sức khỏe của ba khá hơn chút, cô liền trở về Lê thành.
Ăn xong cơm tối, Mạnh Oánh cùng ba lên lầu, nhìn thấy gian phòng dọn dẹp rất sạch sẽ, Mạnh Oánh lại nghĩ, thỉnh thoảng trở về thăm ba cũng rất tốt.
Ông quả nhiên là dụng tâm thu thập, chờ cô trở về.
Cạch ——
Mạnh Oánh quay đầu.
Mạnh Tiêu để một cái máy tạo độ ẩm đặt ở trên mặt đất, cầm điện thoại xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Mạnh Tiêu.
Đột nhiên phát hiện, người em trai này đã trưởng thành.
Mạnh Ngọc Lâm lại lấy ra nhang muỗi, chần chừ một lúc, nói: "Thật ra Mạnh Tiêu rất tự hào về con đấy ."
*
Bất động sản trải dài trên khắp các nơi trên cả nước, cũng có tiếng tăm, không chỉ đơn thuần là viên trang tư nhân, còn có cả sân bay tư nhân.
Vào một buổi sáng nọ.
Ở một sân bay tư nhân của thị trấn Giang Huệ, có một chiếc máy bay tư nhân màu đen đang từ từ hạ cánh.
Bước xuống là một người đàn ông đẹp trai mặc áo sơ mi đen quần dài, tay xách theo túi hành lý màu đen, đi đến cửa thang máy, ngón tay nhấn mật khẩu, đinh một tiếng.
Cửa thang máy mở, người đàn ông đi vào.
*
Buổi sáng ở một trấn nhỏ là tập hợp đủ các thể loại thanh âm, đèn lồng trưng tết được treo lên ở hai bên đường, thời tiết vẫn chưa thoáng đãng hơn, bầu trời u ám tối tăm.
Mạnh Oánh mặc đồ ngủ đi xuống, vừa mở cửa, thì thấy Lý Bình cùng Trần Kiều đã đứng tại cửa trò chuyện liên thiên, cô không thèm để ý, trở lại rót nước uống.
Hai người buôn dưa lê cũng không khống chế âm lượng.
Trò chuyện cái gì mà.
"Lương Dã có thể coi trọng Mạnh Oánh sao?" Này Trần Kiều nói.
Lý Bình lại nói: "Nói nhảm, Mạnh Oánh trông rất xinh đẹp cơ mà, chỉ là tôi thấy Lương Dã còn không bằng con rể của tôi thôi, người ta tốt xấu đi làm ở thành phố lớn. . . ."
Lời này vừa ra, Trần Kiều liền tức giận, "Nó cũng ở Lê thành là thành phố lớn đấy mà ngay cả bạn trai cũng không có lấy một người. . ."
"Sao lại không có, bạn trai của cô ấy ở đây này." Một giọng nói trầm thấp đột nhiên chen vào, hai chủ vựa dưa lê vừa quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi cần dáng có dáng cần khuôn mặt có khuôn mặt, đeo kính mắt viền bạc, xách theo hành lý, nhướn mày nhìn hai người.
Cách đó không xa. 
Một chiếc Maybach đang đỗ. Chiếm phần lớn đường đi.
Người qua đường phần lớn đều ngoảnh lại nhìn thêm một cái.
Lý Bình sửng sốt mấy giây: "Cậu là ai?"
Trần Kiều nhìn chằm chằm nam nhân này.
"Hứa Điện."
Nói xong, anh trực tiếp đi lên bậc thang, bá đạo đi vào trong nhà.
Trong phòng.
Cô gái mặc váy đen khoác bên ngoài một chiếc áo len, mái tóc màu đen xõa ra tự nhiên, vừa lúc xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau.
Mạnh Oánh sửng sốt.
Cô không trang điểm.
Đôi mắt trong vắt, giống như đêm hôm đó ở trong phòng bida, đôi mắt như hồ nước mùa thu khiến anh đắm chìm trong đó, lúc này Hứa Điện không rời ánh mắt, anh bước nhanh đến phía trước, đẩy cô lên vách tường, chống tay bên người cô, dùng sức nắm cằm cô nâng lên, bên trong đôi mắt lóe sáng: "Muốn gả cho người khác? Nằm mơ!"
Sau đó, anh nghiêng đầu, cắn vành tai của cô, thấp giọng bổ sung một câu, trầm thấp cười lạnh: "Chỉ muốn làm tình với anh thôi sao? Anh rất sẵn lòng."
*
Hình như mình edit bộ này được một năm rồi đó mn. Có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng mà tình hình vẫn chưa thể tốt lên được. Hi vọng mn vẫn ổn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện