Tất cả cửa sổ trong phòng đều đóng, nhưng độ ẩm vẫn khiến người ta cảm thấy dính dáp khó chịu.
Trước mặt còn có một người đàn ông ướt sũng từ đầu đến chân, Mạnh Oánh nhìn xuống cái ván giặt đồ gồ ghề kia, quỳ bình thường đã đau huống hồ gì là phải quỳ lên chiếc ván giặt đồ hõm sâu như vậy.
Cô không dùng mấy thứ này, chỉ có mẹ cô hay dùng giặt quần áo theo thói quen, Trần Kiều vẫn duy trì cách giặt quần áo thời xưa, quần áo đổ đầy trong bồn tắm, bên thành bồn là chiếc ván giặt đồ, bà ngồi ghế đẩu nhỏ, ra sức chà thật mạnh quần áo lên chiếc ván, nào là cổ áo, tay áo, bà cảm thấy giặt như vậy sẽ sạch hơn rất nhiều.
Vì vậy, cái ván này hẳn là do Trần Kiều mua.
Chỉ là tại sao nó lại xuất hiện dưới bàn trà, vẫn là một câu hỏi chưa có lời đáp.
Đầu gối của anh hẳn là rất đau, chân còn lại của Hứa Điện cũng quỳ hẳn xuống, anh nhéo mi tâm một cái, xác nhận đau.
Thế nhưng anh vẫn quỳ.
Tình yêu vẫn luôn là sự tương hỗ lẫn nhau, trong hôn nhân cũng cần nỗ lực giúp đỡ ủng hộ nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, làm tri kỷ của nhau.
Một người đau, thì người còn lại cũng sẽ đau. Mạnh Oánh không cười nữa, cô đưa tay, sờ lên cổ áo sơ mi của Hứa Điện, anh đã mở hai cúc áo, cả chiếc áo đều thấm đẫm nước mưa.
Cả người anh căng cứng..
Không phải là bởi vì đau, mà từ khi xuống xe đã căng thẳng lo lắng.
Lúc hôn cũng thế.
Anh đang hoảng loạn, đang sợ.
Rõ ràng, chỉ là đang cố gắng che giấu. Mạnh Oánh tiến tới, hôn đôi môi mỏng lạnh buốt, Hứa Điện há mồm, đầu lưỡi hai người quấn giao, anh ôm lấy bờ vai của cô, hôn đến mức không thể thở nổi, Mạnh Oánh sờ lên thái dương của anh, nói: "Em cũng hi vọng cho đến khi tóc mai của anh bạc trắng, anh vẫn đang nắm tay em."
Lời này.
Ẩn ý là Mạnh Oánh đang chờ mong vào tương lai.
Không từ nào có thể diễn tả cảm xúc Hứa Điện lúc này, cuối cùng, anh chỉ biết ôm cô thật chặt, vùi đầu ôm hôn.
Anh nói: "Anh nhất định sẽ nắm tay em."
"Vậy thì nhanh tắm rửa đi." Mạnh Oánh kéo cổ áo của anh, Hứa Điện đứng dậy, mi tâm hơi nhíu lại, Mạnh Oánh dắt anh vào phòng tắm, một tay kéo cửa ra, đẩy anh đi vào, Hứa Điện vòng tay ôm cô vào theo, sau đó thuận tay đóng cửa lại, nhiệt độ trong phòng tắm cao hơn so với bên ngoài, Hứa Điện mở vòi hoa sen, nước ấm nóng vừa phải trút xuống, Mạnh Oánh bị xối cả người, anh cúi đầu trực tiếp chặn môi của cô.
Từ trong phòng tắm ra, Mạnh Oánh nằm lỳ ở trên giường, không nhúc nhích, ngón tay Hứa Điện vuốt ve bờ vai của cô, vuốt một hồi anh mới đứng dậy đi rót một ly nước, thuận tay lấy điện thoại ra giúp cô, đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó anh ngồi bên giường, ôm lấy bờ vai của cô, Mạnh Oánh nghiêng đầu, Hứa Điện đưa ống hút cho cô.
Mạnh Oánh cắn, hút rất nhiều nước.
Làn nước mát khiến cổ họng thoải mái hơn, sau khi uống đủ cô đẩy tay anh ra, Hứa Điện lấy cái ống hút ra rồi uống hết số nước còn lại, khi uống hầu kết anh nhấp nhô, có giọt nước tràn ra chảy dọc từ cằm đến cổ của anh.
Mạnh Oánh trộm nhìn anh.
Nhìn xuống vết cắn trên lồng ngực, cô nhìn thêm mấy lần, cho đến khi bên tai đỏ lên vì nóng trong người cô mới dời mắt, cầm điện thoại lên nhìn thời gian.
Rạng sáng năm giờ.
Hứa Điện gác lại cái cốc, kéo chăn cho cô, cúi người hôn lên gương mặt cô, nói: "Em ngủ trước, anh đi xử lý một ít chuyện."
Mạnh Oánh lấy tay ra cơ, liếc anh một cái, "Đi đâu?"
"Không thể ngủ một lát à?"
Thức cả đêm rồi.
Hứa Điện sững sờ, một giây sau, anh cười, nói: "Được, vậy thì ngủ với em một lát."
Nói, anh vòng qua giường, vén chăn lên, nằm bên cạnh cô, Mạnh Oánh cũng để điện thoại xuống, xoay người vùi đầu vào lòng anh, Hứa Điện kéo chăn, ôm cô.
Áo ngủ của hai người đều rất mỏng, da thịt dán vào nhau, tỏa nhiệt cho nhau nên ấm áp vô cùng, Mạnh Oánh rất ít khi thức khuya nên bây giờ cảm thấy rất buồn ngủ, chỉ chốc lát sau cô đã chìm vào giấc ngủ, cô xoay người lại theo thói quen lúc ngủ. Trong ngực có cảm giác trống trải làm Hứa Điện mở mắt ra, sau đó, anh tới gần, ôm eo cô từ phía sau.
Điện thoại ở bên cạnh phát sáng.
Giang Dịch: Hứa tổng, chuyện...
Hứa Điện: Tôi ngủ với cô ấy một lát, đợi cô ấy tỉnh ngủ, tôi sẽ xử lý sau.
Hồi lâu.
Điện thoại lại sáng lên.
Giang Dịch: Vâng.
Chờ hai người tỉnh ngủ, dư luận trên mạng đã nhấn chìm Hứa tổng từ lâu luôn rồi.
Weibo đã điên rồi, những fan hâm mộ đuổi đến tiểu khu Hinh Nguyệt cũng chụp không ít ảnh chụp, ném hết lên mạng, Hoa Ảnh vẫn đang cực lực xử lý chuyện này, đè ép dư luận, nhưng rất khó, cứ đè một đợt này thì lại có một đợt khác nổi lên, fan hâm mộ cùng với những người đã xem hết bộ phim cực lực làm anh hùng bàn phím.
"Hứa Điện còn dám đi tìm Oánh Oánh nhà ta, mặt mũi vứt cho chó gặm rồi à."
"Đúng vậy, còn dám vác mặt đi tìm."
"A a a a a a, mặc dù tôi cũng rất muốn mắng hắn, nhưng hắn hoảng đến nỗi ngay cả cửa xe cũng chưa kịp đóng, đèn xe vẫn còn mở, chìa khóa xe còn ở trong xe."
"Lầu trên, nếu bạn ở đó thì đưa ảnh chụp làm bằng chứng đi."
"Có ảnh chụp nè."
Không ít fan hâm mộ lại tuồn ảnh ra, đám fan hâm mộ biến thành hai phe, một phe mắng Hứa Điện, phe kia lại cảm thấy hắn hẳn là rất hoảng.
Lúc này.
Chu Dương đăng một cái video.
Hứa Điện quỳ trước cửa nhà Mạnh Oánh từ một năm trước.
Chu Dương V: Nếu không thì xem cái này? Một năm trước thì quỳ nhưng tối nay không quỳ thì có nên mắng không?
Video //
"A a a a a hắn làm cái gì vậy? Đây là Hứa Điện sao?"
"Một năm trước đã quỳ rồi hả? Một năm trước liền.... nhìn lầm?"
"Mẹ, tôi không thể mềm lòng được."
"Tư thế quỳ tốt ghê, a a a mọi người nhìn Mạnh Oánh, chị ấy còn không thèm để ý tới hắn, không để ý tới hắn!! A a a a tui cảm thấy được an ủi phần nào."
"Chu Dương? Bạn của Hứa Điện!! Thằng cha này trứ danh là hoa hoa công tử chứ không phải dạng vừa đâu."
"Ách... Đột nhiên cảm thấy cũng không phải không thể tha thứ, có phải mị mềm lòng quá rồi không."
"Mềm lòng éo gì, vậy sao lần này hắn không quỳ xuống, đúng, nên mắng hắn cho chừa"
Lời này vừa ra.
Lại có fan hâm mộ kêu lên, "Mạnh Oánh đăng bài mới, mau đi xem."
Mọi người chạy qua tài khoản của Mạnh Oánh, một giây trước, cô đã đăng một bức ảnh.
Bức ảnh kia.
Là một cái ván giặt đồ màu vàng nhạt, còn có một đôi chân mặc quần đen quỳ trên đó.
Quần tây đen ướt sũng phác họa cơ đùi săn chắc của người đàn ông
Mạnh Oánh V: Cám ơn mọi người đã quan tâm, từ khoảnh khắc tôi lựa chọn sánh bước cùng với anh ấy, thì tôi đã hoàn toàn để quá khứ qua một bên rồi, hiện giờ tôi chỉ nhìn về phía trước, nếu có một ngày anh ấy phụ tôi, tôi sẽ không tha đâu.
Hình ảnh.
"A a a a a a đúng, chơi chết hắn đi chị yêu!!!"
"10 điểm luôn chị ơi."
"Nhìn thôi đã thấy đau, Mạnh Oánh về sau sưu tầm dụng cụ nhiều nhiều cho anh ta quỳ mệt nghỉ nha."
"Bá khí!! Mạnh Oánh bá khí!!!"
"Đúng, chơi chết hắn."
"Lấy hết tài sản của hắn, sinh cho hắn bảy tám đứa, cho hắn biết nhân gian hiểm ác... Hình như tui càng nói càng thấy sai sai thì phải."
"Lầu trên, bạn nhận thức được là tốt rồi."
"Mị nhớ hồi "hưu nhàn thời gian", Mạnh Oánh từng nói, đã từng quá yêu người đó, câu nói kế tiếp hẳn là rất khó để yêu lại người khác, lúc ấy chị đã hiểu được lòng mình."
"Đúng vậy, chuyện tình cảm của người ta, người ngoài như chúng ta không thể nói được, nhưng Mạnh Oánh đã lên tiếng, tức là trong lòng cô ấy đã định rõ rồi."
Đúng thế.
Trong lòng Mạnh Oánh đã nắm chắc.
Cô không biết tương lai như thế nào, nhưng cô biết bản thân đang làm gì và đã cố gắng nhiều như thế nào.
*
Trời tờ mờ sáng, Mạnh Oánh mơ mơ màng màng phát giác người bên cạnh đang ngồi dậy, "Anh dậy rồi sao?"
Đôi mắt mơ màng buồn ngủ, chân Hứa Điện vừa chạm đất, trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng, động tác vẫn lớn sao? Anh trở lại, chống tay lên giường, đắp chăn cho cô, thấp giọng nói: "Em ngủ thêm đi."
Mạnh Oánh vẫn còn mệt, bàn tay to lớn ấm áp nhẹ vỗ về bờ vai của cô, từng nhịp từng nhịp một, giống như đang thôi miên khiến Mạnh Oánh lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Hứa Điện đợi một hồi, thấy cô hoàn toàn ngủ say, lúc này mới đứng dậy.
Đi đến bên cửa sổ, kéo màn rèm cửa sổ lại, sau đó mở dây thắt lưng của áo ngủ, đi đến tủ quần áo, kéo tủ quần áo ra.
Quần áo là từ mấy ngày trước Giang Dịch đã đưa tới cho anh, thừa dịp Mạnh Oánh không chú ý, đã nhét vào trong tủ quần áo, anh khom lưng, lật dở đống đồ tìm áo sơ mi và quần dài anh đã cất, vì không được treo nên quần áo có chút nếp gấp. Anh cầm quần áo, đi vào phòng ngủ phụ ở đối diện, dùng bàn ủi làm phẳng lại mới mặc vào, vừa cài áo, vừa lấy điện thoại, đi ra ngoài.
Giang Dịch đã đến từ sớm, đang đợi ở ngoài cửa.
Trong tay cầm một cái áo khoác âu phục, còn có mắt kính, Hứa Điện cẩn thận đóng cửa thật kỹ, cầm lấy kính mắt, đeo lên, cặp mắt đào hoa đã được che khuất, thấu kính lóe ánh sáng, khiến anh trông lạnh lùng khó gần hơn, anh mặc luôn áo khoác, cài nút áo lại, đi vào thang máy, Giang Dịch theo sau lưng, nghĩ thầm, người này, không hề giống như người sẽ quỳ ván giặt đồ.
Hai người đứng trong thang máy.
Giang Dịch: "Bữa sáng đã đặt rồi, đợi lát nữa sẽ có người đưa tới."
Hứa Điện: "Ừm."
"Còn chuyện...." Giang Dịch còn chưa nói xong, cửa thang máy đã mở, hai người đi ra thang máy, ra đường lớn, mưa đã tạnh hẳn.
Nhưng mặt trời vẫn chưa hoàn toàn ló dạng, bầu trời âm u xám xịt, vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy một vài fan hâm mộ còn trụ lại, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đeo kính mắt viền bạc đi tới thì sửng sốt một chút, nhất thời không phát hiện đó là Hứa Điện, mà nhìn chằm chằm khuôn mặt góc cạnh, cùng với đôi mắt đào hoa ẩn hiện sau gọng kính.
Khí chất tỏa ra khắp nơi.
Cũng quý khí khiến người ta không dám lại gần.
Chiếc Hummer đã được công ty bảo hiểm kéo đi vì cửa xe chưa đóng nên chiếc xe bị ngấm nước khá nhiều, Giang Dịch lái Benz tới, Hứa Điện ngồi vào ghế phía sau.
Đám fan hâm mộ mới phản ứng được.
"Kia là.... Hứa Điện!"
"Thiệt hả trời."
"Sao trông khác với người hôm qua quá vậy?"
"Khí thế cũng quá mạnh đi."
"Là hắn, là hắn không sai, hắn đeo kính, còn tối hôm qua không đeo, sau đó... Tối hôm qua rất chật vật."
Sau khi Benz lái ra ngoài, một chiếc xe giao cơm lái tới, anh nhân viên đội mũ, sau khi xuống xe, cầm ra bảy tám suất ăn, đi qua, đưa cho nhóm fan hâm mộ, nói: "Hứa tổng đặt cho mọi người."
Một đám fan hâm mộ ngây người: "..."
"Anh ấy mua bữa sáng cho chúng tôi?" Một cô gái cầm máy quay phim hỏi.
"Đúng vậy, Hứa tổng nói cám ơn mọi người đã ủng hộ Mạnh Oánh."
Nói xong, nhân viên kia không nói thêm nữa, đưa bữa sáng cho các fan vẫn còn đang hoang mang, nhân viên giao hàng quay người chào hỏi đồng nghiệp của hắn, người kia từ trong xe xuống tới, cũng mang theo một cái hộp rất lớn, đi vào tiểu khu Hinh Nguyệt, đưa bữa sáng cho Mạnh Oánh.
Một nhóm fan còn trụ được đến giờ này có tám cô gái, bọn họ nhìn bữa sáng trong tay, trong lòng phức tạp, nhưng cũng có chút ấm áp.
"Đây được gọi là yêu ai yêu cả đường đi sao?"
"Đúng thế."
*
Benz dừng đèn đỏ, Hứa Điện cầm lấy một điếu thuốc, lúc đầu muốn hút, sau dừng một chút, không đốt lửa, Giang Dịch đã nhìn thấy một loạt hành động từ kính chiếu hậu.
Ho một tiếng nói, "Hứa tổng, anh không
hút?"
Hứa Điện mân mê điếu thuốc, nói: "Không hút, sau này cai."
Giang Dịch: "..."
Mạnh tiểu thư giỏi thật sự.
Hắn chần chừ một lúc, nói: "Dư luận trên mạng đã đổi chiều, Hứa tổng, anh có muốn xem một chút không?"
Sau khi nghe được câu nói tràn đầy mong đợi vào tương lai của Mạnh Oánh, Hứa Điện đã chẳng màng quan tâm đến dư luận hot search, đã không quan trọng nữa rồi, nên bản thân anh cũng không quan tâm, nếu như không phải là bởi vì Mạnh Oánh.
Anh cũng chẳng rảnh rỗi đến mức suốt ngày nhảy nhót trên mạng.
Bởi vì cô, anh mới để ý nhiều hơn đến góc nhìn của fan.
Hứa Điện lùi ra sau, nói: "Không xem."
"Không, tôi cảm thấy anh nên xem cái này." Giang Dịch tranh thủ lúc chờ đèn đỏ, ấn mở Weibo, đến thẳng tài khoản của Mạnh Oánh rồi đưa cho Hứa Điện.
Máy tính bảng đã đưa đến trước mặt, Hứa Điện nhìn qua thấy ảnh tài khoản của Mạnh Oánh, anh nhận lấy, lướt xuống xem bảng tin.
Liền thấy bài đăng mới nhất từ Mạnh Oánh là vào tối hôm qua trước khi ngủ.
Mạnh Oánh V: Cám ơn mọi người đã quan tâm, từ khoảnh khắc tôi lựa chọn sánh bước cùng với anh ấy thì tôi đã hoàn toàn để quá khứ qua một bên rồi, hiện giờ tôi chỉ nhìn về phía trước, nếu có một ngày anh ấy phụ tôi, tôi sẽ không tha đâu.
Hình ảnh.
Cô tự ra mặt đăng bài, giúp anh nghịch chuyển dư luận.
Hứa Điện nhìn chằm chằm bài đăng này hồi lâu, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.
Anh ấn mở bức ảnh đại diện của Mạnh Oánh, nhìn chằm chằm một hồi lâu, một lát sau, anh lấy điện thoại di động ra, ấn mở khung chat.
Hứa Điện: Làm sao để có thể đối xử tốt với cô ấy hơn? Cứu gấp.
Bên kia Chu Dương cả một đêm không ngủ, còn đang xử lý văn kiện, vừa cầm lên xem đã bị dọa sợ đến tỉnh cả ngủ, hắn chửi thề một tiếng, hồi lâu sau mới trả lời..
Chu Dương: Bị hack nick à?
Hứa Điện: "Cứu gấp."
Một tin nhắn thoại được gửi đến, là giọng của Hứa Điện.
Không bị trộm nick, Chu Dương ngã ngồi trở về, sau nở nụ cười, chân đạp tủ sắt, cầm lên, cũng gửi tin nhắn thoại, nói: "Rốt cuộc cũng biết tìm tao cầu cứu rồi hà? Trước đó thà rằng nghe Giang Úc, cũng không nghe tao..."
Nói còn chưa dứt lời, còn chưa kịp gửi đi
Hứa Điện đã gửi tới: Không cần, tao thà hỏi người khác còn hơn.
Sau đó, đầu ngón tay lướt một vòng danh bạ, lướt tới lướt lui rồi chợt nhận ra anh không có một người nào có thể làm quân sư tình yêu hay ít nhất là thấu hiểu tâm tư phụ nữ.
Anh chần chờ mấy giây.
Soạn tin, gửi cho Triệu Kiều.
Hứa Điện: Con muốn đối xử với cô ấy tốt hơn thì làm thế nào?
Triệu Kiều: Cưới đi, có đưa nhẫn cho con bé chưa?
Hứa Điện: Cô ấy không chịu lấy.
Hứa Điện: Nhưng con cố ý làm rơi trong nhà cô ấy rồi.
Triệu Kiều:..... Anh lươn lẹo như vậy còn đi hỏi tôi?
Hứa Điện nhíu mày: "....."
Quên đi.
Anh tự lực cánh sinh vậy.
Điện thoại để ở một bên, Hứa Điện đẩy gọng kính lên, lộ ra nụ cười nhạt khó giấu, trông như thanh niên mới biết yêu lần đầu.
Giang Dịch nhìn boss nhà mình.
Nghĩ thầm.
Hứa tổng, muốn cười thì cười, không cần kìm nén.
Vậy mà, Hứa Điện như đọc được suy nghĩ nhìn lên, Giang Dịch chột dạ ho khan, làm bộ không thấy gì mà thu tầm mắt lại.
*
Mạnh Oánh lại ngủ thêm một chút, sau khi hoàn toàn tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài đã sáng bừng lên, cô rửa mặt xong, mặc đồ ngủ ra ngoài xem xét, dì giúp việc đã tới, trên bàn có một phần bữa sáng, cô đi qua, cầm tờ giấy anh để lại.
Nhớ ăn sáng.
- --- Hứa Điện
Chữ viết rồng bay phượng múa, Mạnh Oánh ngáp một cái, mở ra, ngồi trên ghế ăn xong, cô về phòng, mở tủ quần áo, cầm quần áo.
Ngay lúc quay người, cô chợt nhìn thấy chồng quần áo được gấp gọn gàng giờ có hơi lộn xộn, như bị ai đó lật qua lật lại, cô ngồi xuống nhấc chồng quần áo của mình lên.
Thì ra là hai chiếc áo sơ mi nam cùng quần dài nam được để ở dưới cùng, còn có... một hộp quần lót.
Mạnh Oánh: "..."
Nếu như cô nhớ không lầm, đồ của anh vẫn do Giang Dịch đưa tới mỗi sáng để thay, về phần quần áo bẩn cũng sẽ do Giang Dịch mang đi xử lý.
Mà lúc này.
Cô lại nhìn thấy quần áo của anh ở đây.
Còn phải giấu giấu diếm diếm như vậy nữa.
Người này.
Muốn để quần áo ở đây thì chỉ cần nói một tiếng là được mà!
Cô tặc lưỡi, lấy hết đồ của anh ra, giũ thật mạnh rồi đi ủi thẳng thớm một lượt, sau khi quay lại, Mạnh Oánh dẹp ra một vị trí, treo toàn bộ lên.
Sau khi làm xong, Lưu Cần gọi đến, nói: "Chị tới đón em."
Mạnh Oánh: "Vâng."
Doanh thu phòng vé ở những ngày đầu của « song bào thai » rất tốt, vẫn đang không ngừng tăng lên, chuyện thế thân đã giảm nhiệt, mọi người có xu hướng quan tâm nghiên cứu kỹ thuật diễn xuất của Mạnh Oánh, cả nội dung của bộ phim, Mạnh Oánh vẫn không thể được thảnh thơi, « song bào thai » còn đang chiếu chưa được mấy ngày, đã được đề cử trong giải Kim hí.
Mà chẳng bao lâu là sẽ đến lễ trao giải Kim hí.
Chính xác là giữa tháng sau, mà lúc này, Mạnh Oánh còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, « tinh tế » cũng chuẩn bị công chiếu, cho nên cô phải chuẩn bị đi quảng bá.
Mạnh Oánh không phải vai chính nên cô không cần phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Cầm túi, Mạnh Oánh đi ra cửa, đi thẳng xuống lầu, lúc đi đến đại sảnh, thấy được một mẩu tin tức.
"Khoản nợ của tập đoàn Dương thị đã đạt đến con số 3 tỷ 100 triệu, giá niêm yết của công ty đã được tung ra. "
Cô chỉ đọc tiêu đề rồi không đọc nữa mà tắt máy, đi đến xe bảo mẫu, ánh mắt nhìn qua chỗ đứng hôm qua của fan, hiện đã không còn một bóng người.
Mạnh Oánh vào trong xe, Lưu Cần đóng cửa xe.
Cầm một cái máy tính bảng đưa cho cô, Mạnh Oánh ấn xem.
Cái đuôi nhỏ của Oánh Oánh V: A a a sáng nay... Sáng nay Hứa tổng đã đặt bữa sáng cho tụi tui đó, anh ấy nói, cám ơn mọi người đã ủng hộ Mạnh Oánh, a a a a a a, đây là yêu ai yêu cả đường đi, lối về sao.
Hình ảnh.
Mạnh Oánh nhấn vào xem những bức ảnh được chụp, là tiệm điểm tâm mà lúc sáng cô đã ăn.
Cô nở nụ cười.
Trong lòng như được rót mật.
Điện thoại tích tích vang lên.
Cô cầm tới xem.
Hứa Điện: Dậy rồi?
Hứa Điện: Buổi tối đón em đi ăn cơm, muốn ăn cái gì?
Mạnh Oánh: Gì cũng được.
Mạnh Oánh: Em muốn đi dạo phố.
Hứa Điện: Muốn đi đâu?
Mạnh Oánh: Đâu cũng được.
Hứa Điện: Vậy để anh sắp xếp.
Dạo phố là một cách để giải tỏa căng thẳng, để thả lỏng đầu óc, chuẩn bị lên dây cót cho liên hoan phim sắp tới, buổi sáng đi quay quảng cáo, buổi chiều chọn lựa kịch bản, Mạnh Oánh chốt một bộ phim trinh sát hình sự, vai chính nữ giả nam, không chú trọng nhiều vào tình yêu, mà đồng thời, các loại thành tích, đánh giá về « song bào thai » cũng được cập nhật nhanh chóng, tất cả đều là tin tức tốt, quá trình quảng bá « tinh tế » cũng được diễn ra thuận lợi, nhưng mọi người đều tập trung vào Cố Viêm và Mạnh Oánh, nữ chính Dương Đồng giống như đã bị lãng quên.
Chọn xong kịch bản, Mạnh Oánh cùng Hứa Khuynh nói chuyện phiếm.
Hứa Khuynh: Haizz, tự nhiên chị thèm thịt kho tàu ghê.
Mạnh Oánh: Để em làm cho.
Hứa Khuynh: Quá tốt, đúng rồi, chị có mở một nhóm chim cánh cụt, em vào chơi? Mật khẩu là 121573309.
Mạnh Oánh: Được ạ.
Sáu giờ chiều, Mạnh Oánh đi ra ngoài, Hứa Điện lái xe tới cửa, anh đang ngậm kẹo bạc hà, nhìn cô ngồi vào xe, sau đó ôm lấy cổ cô, đưa kẹo bạc hà vào trong miệng cô, hương vị the mát ngập tràn khoang miệng khiến Mạnh Oánh không kịp thích ứng, cô hơi phản kháng, Hứa Điện cười nhẹ: "Có cay không?"
"Quá đáng."
Hứa Điện lại hôn cô, đôi mắt hướng xuống, thấy có vết bẩn trên váy cô.
Mạnh Oánh kéo tay anh ra, nói: "Về nhà trước một chuyến, em phải thay đồ."
"Được." Vết bẩn là do cà phê vấy lên, trông rất nổi bật trên nền váy trắng của cô..
Đến tiểu khu Hinh Nguyệt, Hứa Điện nắm tay Mạnh Oánh lên lầu, trong thang máy, anh lại hôn cô, trên gương mặt hiện rõ hai chữ hạnh phúc, Mạnh Oánh vừa ngước mắt liền có thể nhìn thấy sự thâm tình trong đôi mắt anh.
Đôi mắt đào hoa ẩn tình.
Có thể khiến người ta sa đọa, mở cửa, hai người cùng nhau vào phòng, Mạnh Oánh quay người để Hứa Điện kéo giúp khóa kéo, Hứa Điện nhíu mày, khóe môi treo lên nụ cười xấu xa, miễn cưỡng kéo ra cho cô.
Kéo xong, anh còn khom lưng ngửi một chút.
Mạnh Oánh đỏ mặt đẩy ra, nói: "Lấy chiếc váy kia cho em."
Hứa Điện ồ một tiếng, lui lại hai bước, đi đến tủ quần áo, mở cửa tủ.
Đập vào mắt là hai chiếc áo sơ mi cùng hai cái quần dài được treo thẳng thớm trong tủ.
Tay Hứa Điện run lên.
Cửa tủ rầm —— một tiếng đóng lại.
*