Chu Thanh Lạc chưa từng thấy thằng đàn ông nào lòng dạ hẹp hòi như vậy, không biết cậu đã đá hắn từ năm tháng nào rồi mà hắn vẫn còn nhớ tới tận bây giờ.
Ăn vạ(*) mặc dù muộn nhưng sẽ tới.
(*) 碰瓷: Nói về hiện tượng những người chạy ra trước đầu xe của người khác, giả vờ bị đụng xe rồi ăn vạ nhằm tống tiền.
Chu Thanh Lạc: "Trước không phải đã nói rồi sao, không thể ăn vạ hả?"
Tống Lăng mím môi, bỗng nhiên buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Chu Thanh Lạc quay đầu nhìn hắn, không ngờ người nào đó một tay lái xe, một tay với tới, vỗ lên đầu cậu rồi xoa xoa.
Chu Thanh Lạc không nhịn được mà quay đầu đi, tay Tống Lăng sượt qua khuôn mặt cậu.
"Bỏ ra, lo lái xe đi."
Tống Lăng thu tay về, vê vê đầu ngón tay.
Mặt người nào đó cho dù bị phơi nắng đen thui, lại có mấy nốt mẩn, nhưng vẫn mềm.
"Chu Thanh Lạc, mặt của cậu thật..." Mềm.
Chữ "mềm" còn chưa nói ra, hắn đã nhận được ánh mắt muốn giết người không để lại vết tích của Chu Thanh Lạc.
Hắn lập tức ngậm miệng.
Chu Thanh Lạc tưởng hắn lại nói ra mấy câu kiểu "Cậu trắng thì đẹp hơn", lập tức cảnh cáo nhìn hắn: "Mặt tôi thật làm sao?"
Tống Lăng: "Mặt cậu trắng thì đẹp hơn."
Chu Thanh Lạc: "..."
Chu Thanh Lạc quyết định rồi, sau này đánh thắng lại được Tống Lăng, cậu nhất định phải đánh hắn thành phế vật, khiến cho hắn thật sự không thể chịch được nữa.
Xe đi ngang qua ngân hàng, Chu Thanh Lạc bảo dừng lại.
"Dừng lại, tôi muốn vào ngân hàng một lát."
"Làm gì?"
"Rút tiền trị bệnh cho anh."
"..."
Tống Lăng đạp ga tăng tốc độ.
"Có việc thật mà, anh dừng lại đi."
Đến lúc Chu Thanh Lạc xong việc, Tống Lăng vẫn còn đứng chờ ở bên đường.
Chu Thanh Lạc thật sự muốn làm như không nhìn thấy hắn, không biết sao mắt Tống Lăng quá tốt, cậu vừa ra đã có tiếng còi.
Hơn nữa thấy dáng vẻ cậu không có ý định lên xe, hắn lại càng bấm còi liên tục.
Chu Thanh Lạc lên xe, cầm biên lai giải quyết nghiệp vụ trong tay.
Tống Lăng liếc mắt, thờ ơ hỏi: "Cậu muốn ra nước ngoài hả?"
Chu Thanh Lạc hào phóng cho hắn nhìn biên lai trong tay, "Ồ, không phải, chị tôi muốn ra nước ngoài du học, tôi phải chuẩn bị một ít quà cho chị, đây chính là thành quả hai tháng tích góp, đổi hết thành ngoại tệ, đủ thảo rồi ha?"
Tống Lăng nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của cậu, từ từ hạ khoé miệng.
"Không phải cậu coi tiền như mạng sao, còn chịu đưa tiền cho người khác hả?"
"Người khác gì? Đó là chị ruột của tôi, sinh viên của nhà chúng tôi, sau này phải hành y cứu đời làm rạng rỡ tổ tông."
Tống Lăng nhìn ánh mắt tự hào của Chu Thanh Lạc, cười cười không thành tiếng.
Tình thân có thật, chỉ là hắn chưa từng có thôi, cũng không phải tất cả mọi người lúc nào cũng tính toán vì tư lợi, chỉ là hắn chưa từng gặp thôi.
*
Chu Thủ Lâm đến tiệm thuốc mua thuốc dị ứng, lúc đi về thì gặp được chị Lý hàng xóm.
Chị Lý hàn huyên mấy câu với Chu Thủ Lâm rồi trách cứ ông: "Ây yo, ông Chu này, sao Thanh Lạc nhà ông lại phơi đen xì vậy? Hôm đó tôi gặp thằng bé suýt thì không nhận ra, vốn dĩ Thanh Lạc đã không vạm vỡ rồi, giờ đen đi, nhìn vừa đen vừa gầy, thấy vậy tôi đau lòng lắm."
Chu Thủ Lâm có chút tự trách nói: "Thanh Lạc gần đây đi ship đồ ăn bên ngoài."
Chị Lý: "Con trai thì cũng phải chăm sóc thân thể chứ, giờ các cô gái đều thích con trai trắng nõn trắng nà, không thích mấy ông chủ yếu ớt đâu.
Thanh Lạc có ngoại hình đẹp, tìm công việc trong nhà làm, tốt hơn là ship đồ ăn."
Tạm biệt chị Lý, Chu Thủ Lâm càng nghĩ càng thấy có lỗi với đứa trẻ Chu Thanh Lạc này.
Xem ra không thể để cho Thanh Lạc tiếp tục ship đồ ăn nữa, vừa đen vừa gầy, sau này sẽ không có cô nào thích.
Lúc Chu Thủ Lâm về nhà, đúng lúc Chu Thanh Lạc và Tống Lăng trở về.
Dáng vẻ Tống Lăng vui vẻ vênh váo, nhưng vẻ mặt Chu Thanh Lạc không dễ nhìn lắm.
Chu Thủ Lâm: "Thanh Lạc, sao con không vui vậy? Có phải bệnh nặng lắm không?"
Đương nhiên Chu Thanh Lạc không vui rồi.
Tống Lăng lập tức tiếp lời: "Chú Chu ạ, bệnh dị ứng ánh mặt trời này của Thanh Lạc, bác sĩ bảo không thể làm công việc ngoài trời, cháu vừa mới khuyên cậu ấy đừng ship đồ ăn nữa, cậu ấy giận cháu, nói đừng có xía chuyện của cậu ấy."
Chu Thanh Lạc: "?"
Mặt Tống Lăng không cảm xúc, mắt nhìn thẳng, đứng không thẹn với lương tâm.
Chu Thanh Lạc: "Ba, ba đừng có nghe anh ta nói."
Tống Lăng: "Thanh Lạc bị dị ứng với tia cực tím ạ, phơi nắng trong thời gian dài sẽ rất dễ bị ung thư."
Chu Thanh Lạc tức giận trừng mắt nhìn Tống Lăng: "Ba, Tống Lăng bắt tay với bác sĩ để lừa con."
Tống Lăng: "Cháu không làm."
"Anh nói to như vậy, chắc chắn là vì chột dạ."
Tống Lăng: "Sao tôi lại phải làm như vậy chứ?"
Hai người cậu một câu, tôi một câu, Chu Thủ Lâm luống cuống, "Thanh Lạc à, từ mai con đừng ship đồ ăn nữa nhé, đổi sang việc khác đi."
Tống Lăng vội vàng phụ hoạ: "Cháu tán thành ạ."
Chu Thanh Lạc im lặng, hình như đang dao động.
Tống Lăng thở phào nhẹ nhõm, "Cháu đi ra ngoài gọi điện chút ạ."
Tống Lăng gọi điện cho Thôi Tử, "Giờ cô gọi cho Chu Thanh Lạc, nói về việc quán cà phê đang tuyển người."
"Sếp, anh cũng nhìn thấy tác phẩm của Chu Thanh Lạc rồi phải không? Tác phẩm của cậu ấy..." Đúng là vô cùng tinh xảo.
Tống Lăng cắt ngang: "Ngay lập tức."
"Vâng."
Thôi Tử cúp điện thoại, cảm thấy sếp nhà mình thật sự là một người sếp tốt, cầu hiền nhược khát(*).
(*) 求贤若渴:Thành ngữ chỉ thái độ sốt sắng và quý trọng trước người tài.
Tống Lăng để điện thoại xuống mới phát hiện ra mấy bức ảnh Thôi Tử đã gửi cho hắn khoảng hai giờ trước.
Một giờ trước Thôi Tử gửi cho hắn mấy bức ảnh.
Là ảnh áp phích tuyên truyền.
Ý tưởng bức tranh mới mẻ độc đáo, màu sắc phối hợp nhẹ nhàng, dưới góc phải còn có một cái cốc béo được nhân hoá khiến cho người ta rất thích thú, có thể trở thành linh vật của quán.
Lần đầu tiên Tống Lăng cảm thấy đồ vật cute cũng rất đáng yêu.
[Thôi Tử]: Sếp, khả năng hội hoạ của Chu Thanh Lạc thực sự rất tốt.
Giờ tôi đã hiểu vì sao anh lại quyết định dùng sáng tác của cậu ấy làm ảnh bìa thiệp kỉ niệm rồi!
[Thôi Tử]: Tuyển được cậu ấy vào quán, sau này áp phích, banner, bản tin ở trong quán đều dựa vào cậu ấy rồi!
[Thôi Tử]: Vừa hoàn mỹ vừa chuyên nghiệp, mỗi một nhân tố ở bên trên đều là tự sáng tác!
[Thôi Tử]: Mắt nhìn của sếp thật tinh tường, tôi nhất định sẽ kí hợp đồng với cậu ấy!
Tống Lăng nhếch nhếch khoé miệng, xoay người trở về.
Chu Thanh Lạc đang nghe điện thoại, đang bàn chuyện tiền lương, thù lao làm việc,...!Chu Thủ Lâm ở bên cạnh nghe.
Người gọi tới là Thôi tử, cô nói: "Quán của chúng tôi đang cần một hoạ sĩ, một tuần một bản tin, một tấm thẻ đưa cho khách, vẽ figure,...!Tôi cũng thấy CV của cậu ở trên mạng rồi, cảm thấy cậu có thể thử, cậu cân nhắc một chút, tuyệt đối không phải là tôi mở cửa sau cho cậu, chỉ đơn thuần là rất tán thưởng năng lực của cậu.
Tôi biết năng lực của cậu không chỉ như vậy, nhưng cậu có thể bắt đầu tại quán của chúng tôi, dù sao thì khách tới quán chúng tôi đều là người yêu thích truyện tranh."
Thôi Tử nói rất chân thành, cậu có chút xúc động, "Vậy để tôi suy nghĩ một chút."
Chu Thanh Lạc cúp điện thoại xong, Chu Thủ Lâm hỏi: "Có phải con có cơ hội công việc mới rồi không?"
Chu Thanh Lạc: "Lần trước con giúp chị Thôi sửa lại áp phích cho quán cà phê của chị ấy, chị