(Tiêu đề quá dài nên bị giới hạn số chữ)
Nửa năm trước Thôi Tử đặt cốc cà phê bán thành phẩm, cô đặc biệt chuẩn bị một công việc cho Chu Thanh Lạc để cậu chuyên tâm vẽ, không cần cậu phải đứng ở quầy đồ uống nữa.
Thôi Tử đã tuyên truyền ở trên nhóm này về cốc cà phê vẽ tay, mới đầu cô từng tiết lộ sẽ là Lời Thề tự vẽ tay, giờ lại đổi ý Lời Thề bận rộn việc học hành không có thời gian, cho nên phản ứng của người hâm mộ bình thường, không đạt được hiệu quả dự tính.
Nếu như Lời Thề tự vẽ tay, cho dù vẽ bừa một cái vòng tròn thì cũng sẽ khiến một làn sóng lưu lượng bùng nổ.
Nhưng Lời Thề chia tay với sếp rồi, cũng xuất ngoại luôn rồi, bán thành phẩm nửa năm trước đặt nhà máy đã làm xong, cũng chỉ để cho Chu Thanh Lạc nhắm mắt làm lại.
Thôi Tử chưa từng mua bán lỗ vốn, xem ra đây là lần đầu tiên.
Chu Thanh Lạc hỏi Thôi Tử vẽ cái gì, Thôi Tử có chút buồn bã trả lời: "Tôi còn chưa nghĩ ra, cậu có thể luyện tay trước một chút, cậu làm việc đi."
Chu Thanh Lạc nhìn mấy hòm bán thành phẩm, nghĩ thầm nửa năm có việc làm rồi.
Vì có hứng thú, trước kia cậu còn từng chạy đến chỗ làm đồ gốm học sư phụ, nền tảng hội hoạ của cậu vững chắc, công lực thâm hậu, cho nên bắt đầu rất nhanh.
Nếu luyện tay thì vẽ cái gì được nhỉ?
Bỗng nhiên cậu nghĩ đến Tống Lăng.
Sinh nhật Tống Lăng vừa qua, hình như mình còn chưa tặng hắn quà gì.
Mặc dù người nào đó có chút thiếu đánh, nhưng cũng coi như giúp nhà cậu rất nhiều.
Nếu không có hắn, việc kinh doanh đồ ăn gia đình của bố cũng sẽ không hot như vậy.
Về tình về lý, cậu hẳn phải tặng cho hắn một món quà.
Sau khi Chu Thanh Lạc viện cho mình rất nhiều cớ đã bắt đầu pha thuốc màu.
Hình như Tống Lăng thích hoa hướng dương, lần trước hắn còn nói, nhân vật hoạt hình hắn thích nhất là Sói Xám, đặc điểm lớn nhất của Sói Xám là yêu vợ, vợ hắn chính là Sói Đỏ, đặc điểm của Sói Đỏ là tính khí nóng nảy...
Chu Thanh Lạc vừa nghĩ vừa vẽ, nghĩ xong cũng đã vẽ xong.
Cậu nhìn hình vẽ trên cốc, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Ở trong biển hoa hướng dương, Sói Xám ôm một mâm hạt hướng dương cười hì hì nhìn Sói Đỏ, vô cùng nịnh nọt, Sói Đỏ lại vung chảo bảo hắn đi bắt cừu.
Cả bức tranh có cảm giác vô cùng vui vẻ.
Ngay tại lúc cậu đắm chìm trong việc thưởng thức tác phẩm của mình, có người gõ cửa phòng cậu.
Chu Thanh Lạc: "Mời vào."
Ánh mắt Chu Thanh Lạc dời khỏi cốc, chuyển đến người vừa mới đến, chỉ thấy Tống Lăng trưng ra bộ mặt ngầu lòi không cảm xúc đi tới.
Chu Thanh Lạc đột nhiên cảm thấy tặng cái cốc này cho hắn làm quà sinh nhật quá không trang trọng, theo phản xạ giấu cốc vừa vẽ ở phía sau.
Tống Lăng nhanh mắt đã nhìn thấy.
Hắn nhếch khoé miệng, đi tới, cầm cốc Chu Thanh Lạc mới vẽ xong, ngắm cẩn thận tỉ mỉ.
Tống Lăng nhớ tới phim hoạt hình trước đó xem ở trong phòng Chu Thanh Lạc, hồi lâu sau mới chậc, "Hoá ra là vẽ câu chuyện tình yêu của thảo nguyên xanh mượt."
"...!Hiểu như vậy cũng không sai."
"Bên cạnh đầu của Sói Đỏ có khoanh một con cừu, cái này là gì?"
"Sói Đỏ bảo Sói Xám đi bắt cừu."
"Nó không bắt cừu, cho nên chỉ có thể để cho Sói Đỏ ăn hạt hướng dương."
"...Hiểu như vậy cũng đúng."
Lần đầu tiên Chu Thanh Lạc cảm nhận được cảm giác một nghìn độc giả thì có một nghìn Hamlet(*), chẳng qua cậu chỉ đơn thuần vẽ đặc điểm của hai con sói ra thôi, Tống Lăng lại gán cho nó một tình tiết câu chuyện mặc dù rất hợp lí nhưng không đúng lắm.
(*) Sự tưởng tượng và cảm nhận của mỗi độc giả về tác phẩm văn học là không giống nhau.
Cùng một hình tượng nhân vật nhưng mỗi người lại có một hình dung khác nhau.
Ở Việt Nam mình có câu Một trăm người đọc thì có một trăm nàng Kiều cũng tương tự như câu trên.
Tống Lăng chỉ vào mình, "Muốn tặng cho tôi hả?"
Chu Thanh Lạc lúng túng vì bị nói trúng tim đen, "Luyện tay thôi, anh thích thì cầm đi."
"Không phải cố ý vẽ hả?"
Chu Thanh Lạc lên tiếng chối: "Đương nhiên không phải."
"Phét."
"..."
"Hoa hướng dương và Sói Xám không phải là bí mật giữa hai ta hả?"
Chu Thanh Lạc không nói gì nhìn hắn, không muốn tán gẫu với hắn quá nhiều, "Màu còn chưa khô đâu, đừng có chạm linh tinh, để đó cho khô đi, lát nữa còn phải phun men."
Cậu nói xong thì cầm cốc trắng lên bắt đầu suy nghĩ, coi Tống Lăng là không khí.
Nhưng Tống Lăng nhìn ra ý đồ của cậu, cứ như không nhận ra lệnh đuổi khách của cậu, cầm cốc đi vòng qua người cậu, chỉ vào Sói Xám trên cốc, "Đây là đại diện cho tôi."
Chu Thanh Lạc hạ mí mắt, lạnh nhạt "ừ" tỏ vẻ qua loa lấy lệ.
Nhưng cũng không đẩy lùi sự nhiệt tình của người nào đó, hắn chỉ Sói Đỏ: "Đây là cậu hả?"
Đầu bút Chu Thanh Lạc ngừng một lát, mực loang ra, trên cốc trắng dính một giọt mực lớn.
Một cái cốc đẹp bị huỷ rồi.
Chu Thanh Lạc có chút tức giận, cái gì là cậu hả? Cậu cuống cuồng nói: "Đây rõ ràng là vợ anh mà!"
Không hiểu sao Tống Lăng cười, nhìn cậu đầy sâu xa, ngân nga nói: "Ỏ...!Vợ."
Chu Thanh Lạc: "..." Anh nói vợ thì là vợ, nhìn tôi bằng vẻ mặt buồn nôn đó làm gì?
Đầu ngón tay Tống Lăng chạm lên Sói Đỏ trên cốc, "Chậc, dáng vẻ nóng nảy hình như cũng giống đó chứ."
Chu Thanh Lạc yên lặng hồi lâu, khuyên bản thân tỉnh táo, sau đó vô cùng chân thành nói cho Tống Lăng: "Anh nhanh tìm một công việc để làm đi."
"?"
"Bị sự vùi dập của xã hội rồi suy nghĩ mới rõ ràng được."
Tống Lăng rất hăng hái nhìn cậu, xem cậu sẽ nói tiếp những lời kì quái gì.
Chu Thanh Lạc: "Đây cũng không phải là [Câu chuyện tình yêu của thảo nguyên xanh mượt] gì đó mà là hình ảnh thu nhỏ của hôn nhân hiện đại, biết tại sao Sói Xám luôn bị đánh không? Vì nó không đi làm đấy, không có tiền mua thịt cừu, chỉ có thể ăn hạt hướng dương.
Sói Đỏ nhìn các vợ sói khác đều ăn thơm uống cay, tức giận cực kì, cho nên Sói Xám ngày nào cũng bị đánh."
Tống Lăng nhìn dáng vẻ người nào đó nghiêm túc nói bậy, nhíu mày, tiếp lời cậu: "Là vậy hả?"
"Câu chuyện này nói với chúng ta, kinh tế là cơ sở quyết định địa vị gia đình, anh xem đàn ông không độc lập về kinh tế bi ai làm sao, nhìn sắc mặt của người khác, bị người ta định đoạt, không có tự do."
Chu Thanh Lạc cảm thấy mình quá là cơ trí luôn, lấy tài liệu tại chỗ mà dạy học theo trình độ, thế giới này nợ cậu một giấy hành nghề giáo viên!
Tống Lăng ra vẻ bừng tỉnh, "Em hiểu rồi, thầy Chu."
"Đa tạ."
"Sau này có gì không hiểu sẽ hỏi thầy Chu kịp thời."
"Nhất định dốc lòng truyền dạy."
"Đêm đó thầy Chu vẫn chưa trả lời em ý nghĩa của những chữ trên card kia, cái gì là phục vụ tận tình, lửa băng chín tầng mây..."
Chu Thanh Lạc ngơ ngác tại chỗ, nếu giờ trong tay cậu có một cái chảo, kiểu gì cậu cũng phải giống như Sói Đỏ đánh bay Sói Xám, đập người nào đó không mặt không da bay lên trời.
Nhưng bầu không khí hiện tại, chọc thủng sẽ lúng túng hơn, lúc này Chu Thanh Lạc còn không quên sứ mệnh của cậu là phải khuyên Tống Lăng độc lập kinh tế, đỏ mặt từng bước dẫn dắt: "Nếu như anh đi làm rồi, trong đầu cũng sẽ không nghĩ nhiều thứ vớ vẩn như vậy, thật đó."
Mặt Tống Lăng hết sức vô tội, "Tôi cũng không biết mấy cái đó có nghĩa là gì, sao lại vớ vẩn được."
Mọi người nói tận cùng của sự lúng túng sẽ không còn lúng túng nữa, Chu Thanh Lạc nhét cái cốc vào trong ngực hắn, "Cầm, biến nhanh, tôi còn phải làm việc."
"Cậu có biết tặng cốc là gì không?"
"Cầm cái cốc thôi mà anh lại lắm chuyện vậy?"
"Tặng cả đời của cậu cho tôi í."
(*) 一杯子 (Một cái cốc) và 一辈子 (Một đời/Cả đời) đồng âm.
Chu Thanh Lạc không nhịn được nữa: "Anh câm đi!"
Tống Lăng đã không câm, lại còn táy máy chân tay.
Hắn giơ tay lên xoa xoa đầu Chu Thanh Lạc, "Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không để cậu không có cừu ăn đâu."
Chu Thanh Lạc đang định nhảy đập hắn, cánh cửa lại bị người ta đẩy ra, giọng Triệu Thành lọt vào, "Thanh Lạc này, có phóng viên muốn phỏng vấn cậu này, tôi đã đưa người ta..."
Triệu Thành thấy được cảnh tượng trong phòng thì không dám nói thêm lời nào nữa, trong màn hình của quay phim đi sát theo sau xuất hiện một cảnh đặc biệt và hài hoà.
Hai chàng trai vô cùng đẹp trai trẻ tuổi xuất hiện trong hình, một người ngồi, cùi chỏ chống lên bức tranh lớn ở trên bàn, tay trái cầm cốc, tay phải cầm bút vẽ, hình như rất nghiêm túc vẽ, nhưng lại bị người nào đó cắt ngang, tai đỏ bừng, không biết là tức giận hay thẹn thùng.
Còn một người đàn ông khác đứng đó, tựa lưng vào bàn, một tay cầm cốc, một tay khác xoa đầu cậu, mặt vô cùng chiều chuộng.
Quay phim không kìm được đè màn trập xuống.
May mà anh ta nhanh tay chớp được một cảnh này, dù sao sau khi hai người nghe được âm thanh này thì cũng quay đầu lại, kinh ngạc trong nháy mắt rồi làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Triệu Thành bổ sung lời: "Vào đi ạ."
Tống Lăng khôi phục lại dáng vẻ người lạ đừng đến gần, mặt lạnh lùng đi ra ngoài.
Ngoại hình chàng trai này quá đẹp, ống kính của quay phim không nhịn được mà dời đến hắn hai giây.
Nhưng hai giây ngắn ngủi này, vẫn bị hắn phát hiện ra.
Vì vậy trong màn ảnh bắt được một đôi mắt lạnh lùng, ánh mắt có sự cảnh cáo giết người trong nháy mắt.
Quay phim lặng lẽ dời máy quay đi.
Chu Thanh Lạc nói với bóng lưng Tống Lăng: "Cốc còn chưa được lên men đâu, anh đừng lấy đi vội, lên men nung xong sẽ đưa lại cho anh."
"Nói rồi phải giữ lời đó."
Chu Thanh Lạc hơi buồn cười, "Chỉ một cái cốc thôi tôi còn có thể lừa anh sao?"
Chu Thanh Lạc nói xong ngẩn người, "một cái cốc" đọc nhanh đồng âm với "cả đời".
Quay phim rất là lúng túng, chỉ thấy người này một giây trước đó còn "mắt cá chết người lạ đừng tới đây" đã buông cái cốc xuống, mặt vô cùng hài lòng đi ra.
Nếu anh có thể quay lại, kiểu gì anh cũng phải để mọi người xem một chút, cái gì gọi là "Hey! người này còn hai mặt nữa không!".
*
Sở dĩ phóng viên tới phỏng vấn Chu Thanh Lạc là bộ phận có liên quan đến công viện kiểm tra cô nhi viện, bức tường dài hai mươi mét ở thao trường khiến cho mắt bọn họ sáng lên, tán thưởng: "Cuộc sống nên tràn ngập sắc màu như vậy, hi vọng cơ cấu phúc lợi nhiều như màu sắc sặc sỡ này, cho các bé một tuổi thơ phong phú."
Phóng viên tìm hiểu bị bức vẽ tinh xảo hấp dẫn, ghi lại từng bức vẽ trên tường.
Tin tức được phát ra, bức tường kia của cô nhi viện cũng hot luôn, nhất là khi biết bức tường này được một người giàu tình thương vẽ miễn phí cho cô nhi viện vào thời gian cuối tuần, mọi người lại càng muốn biết người tốt bụng