Lúc hai người bẩn thỉu bắt xe về nhà, bọn họ đã đói đến mức da bụng dán vào da lưng.
Chu Thanh Lạc đùng đùng tính toán nhỏ nhặt trong lòng.
Tất cả là do thằng ngu Phương Hằng gây ra, làm chậm trễ của cậu hơn một tiếng đồng hồ, còn làm mệt mỏi quá sức, quả thực là không còn sức lực gì nữa, chỉ có thể bắt xe về nhà.
Vẽ được ít tranh mà tốn thêm phí đi đường, thua thiệt quá nhiều.
Sau này mà để cậu thấy thằng ngu Phương Hằng đó một lần nữa thì nó đừng hòng thắng.
Tống Lăng hỏi: "Chu Thanh Lạc này, sao cậu cứ buồn buồn không vui như vậy?"
Chu Thanh Lạc ai oán, "Tôi đang bực vì sao anh lại đấu với cái thứ kia.
Phí thời gian, phí sức, phí tiền."
"Đáng giá mà."
Chu Thanh Lạc trợn mắt nhìn hắn một cái, chỉ ngón tay nói: "Đáng cái mông ấy! Hơn một tiếng liền, ít nhất chúng ta có thể vẽ được ba mét vuông.
Theo như giá thị trường thì một mét vuông là năm trăm, chúng ta kiếm được ít nhất một nghìn rưỡi.
Đi tàu điện về hai người mới có 10 tệ, giờ bắt xe hết 50 tệ.
Đống cứt kia có giá bao nhiêu tiền? Đáng giá chỗ nào?"
Tống Lăng vươn tay ấn ngón tay cậu đang nhẩm đếm lại, ôm vào lòng bàn tay mình, "Chu Thanh Lạc, cậu thật giống một người vợ cần kiệm lo toan việc nhà đó."
Chu Thanh Lạc ngẩn ra, chớp mắt một cái, bàn tay Tống Lăng rất to, lại rất lạnh, khớp xương rất rõ ràng, rất có lực.
Cậu không rõ, vì sao Tống Lăng nhìn cũng không cường tráng lắm mà lại mạnh như vậy chứ!
Chu Thanh Lạc rụt tay lại theo bản năng.
Tống Lăng nắm tay cậu, thả từng ngón tay ra.
"Cậu không sợ tôi."
"Trong lòng cậu tôi đẹp trai vậy."
"Cậu còn muốn hôn tôi."
"Nếu như không có Phương Hằng thì tôi không biết những điều này, cậu nói xem có đáng giá không?"
Chu Thanh Lạc cay mặt, tức giận hất tay hắn ra, quay người bước đi, vừa đi vừa hùng hổ, "Tình thế bắt buộc, miệng không lựa lời mà thôi, fan còn cả ngày kêu gào mười hai con giáp của thần tượng đó, tin được sao? Không tin được, mấy cô ấy đều có bảy tám thần tượng đó."
Tống Lăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu, cười không thành tiếng, học theo dáng vẻ cậu mắng Phương Hằng, "Đừng có để cho người ta cảm thấy Tống Lăng của bọn, tao, bắt nạt mày."
"..."
Tống Lăng chậm rãi đi sau lưng, nhìn người nào đó đang bước nhanh hơn, "Chu Thanh Lạc này, lúc nào cậu mới hôn tôi?"
Chu Thanh Lạc bịt tai không nghe.
"Lãi suất thấp, đến lúc đó cả vốn lẫn lãi, chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi."
Chu Thanh Lạc: "Anh là người không biết xấu hổ nhất thế giới!"
Hai người trêu đùa cả đường, đi tới cổng tiểu khu.
Chu Thủ Lâm ở nhà sốt ruột đến độ đi vòng vòng.
Thấy bọn họ, ông thở phào nhẹ nhõm, "Trời trời, sao giờ này hai đứa mới về, gọi điện thoại cũng không được, ăn cơm chưa?"
Hai người lắc đầu.
"Hai đứa đi tắm trước đi, ba hâm lại đồ ăn." Chu Thủ Lâm buộc tạp dề đi vào nhà bếp, "Ấy, đúng rồi, Tiểu Tống này, hôm nay có một đơn hoả tốc được gửi đến cho cháu đấy.
Bác nhận giúp cháu rồi, để ở trong phòng của cháu."
Tống Lăng: "Cậu tắm trước đi, tôi đi dọn dẹp đồ một chút."
Đợi đến khi Chu Thanh Lạc tắm xong đi ra, trên giường Tống Lăng đã chất đầy quần áo ngay ngắn, cũng được ủi xong rồi, còn dùng túi chống bụi, đồ xuân hạ thu đông đều có hết.
Chu Thanh Lạc: "Quần áo của anh hả?"
"Đúng vậy, để đâu đây?"
"Nhà họ Tống tốt với anh vậy hả? Giặt xong còn ủi luôn cho anh?"
"Mới mua đó."
"Anh mua à?"
"Ừ."
"Anh lấy tiền ở đâu?"
"..." Sơ suất rồi.
Thấy Chu Thanh Lạc mặt đầy nghi ngờ nhìn mình chòng chọc, Tống Lăng có chút hoảng hốt, "Tiền tích cóp thôi."
Chu Thanh Lạc: "Ồ, vậy anh tiêu ít một chút đi, dù sao thì giờ anh vẫn chưa có việc làm."
Tống Lăng: "Nếu không thì như thế này đi, tôi đưa thẻ cho cậu, cậu sửa lại mật khẩu, tôi cũng không phung phí tiền nữa.
Cậu thấy thế nào?"
Chu Thanh Lạc sửng sốt, sau đó cười.
Quả nhiên Tống Lăng chưa hiểu sự đời, dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, bảo sao trước kia Giang Thời Ngạn tốt với hắn một chút, hắn đã bị Giang Thời Ngạn nắm mũi dắt đi.
"Anh không sợ tôi cũng chạy trốn sao?" Chu Thanh Lạc không ý thức được mình lại dùng từ "cũng" linh tinh như vậy.
"Tôi đuổi theo bắt về."
"Vậy sao anh không..." Đuổi theo bắt Giang Thời Ngạn về vậy?
May mà Chu Thanh Lạc ngừng lại, không nói tiếp nữa, sửa lại lời nói: "Đi tắm đi, tắm xong ăn cơm nhé?"
Nghĩ đến Giang Thời Ngạn, lòng Chu Thanh Lạc thấy trầm xuống.
Trong sách nói Giang Thời Ngạn xuất hiện, một nụ hôn cứu vớt Tống Lăng, khiến cho hắn buông bỏ suy nghĩ huỷ diệt thế giới.
Nhưng với tính tình của Tống Lăng, nếu như Giang Thời Ngạn thật lòng tốt với hắn, hắn sẽ không đến mức nghiêng lệch như thế này.
Chẳng lẽ Giang Thời Ngạn không thích Tống Lăng?
Tranh thủ Tống Lăng đi tắm, Chu Thanh Lạc âm thầm lên mạng search.
#Cảm giác của đàn ông đối với mối tình đầu#
#Bạch nguyệt quang của đàn ông#
#Muốn quên bạch nguyệt quang phải mất bao lâu#
Nhưng câu trả lời nhận được đều là —
#Là sự tồn tại không thể nào quên.
Nếu như được làm lại từ đầu, nhất định sẽ theo đuổi thật tốt#
#Lần đầu tiên nghiêm túc thích một người, mãi mãi không thể quên#
Có một bình luận dường như hoàn toàn phù hợp với quan hệ của Chu Thanh Lạc và Tống Lăng.
#Nhân chi sơ, tính bản tiện, càng không có được thì lại càng đẹp đẽ, giống như lừa kéo cối xay, thì phải treo trước mặt lừa một nắm cỏ non#
Chu Thanh Lạc cầm điện thoại nằm trên giường, hiểu luôn.
Tống Lăng thích Giang Thời Ngạn, nhưng Giang Thời Ngạn chỉ coi Tống Lăng là bạn, lại còn mập mờ với hắn, như gần như xa...
Giang Thời Ngạn thực sự là cao tay, treo trước mặt Tống Lăng một nắm cỏ non, treo mấy năm liền, cỏ đã sớm khô rồi, con lừa bướng bỉnh Tống Lăng vẫn không hiểu được biến báo, cũng chạy vòng theo mấy năm.
"Chu Thanh Lạc, cậu còn đứng đó làm gì? Gọi ra ăn cơm mà cậu cũng không nghe thấy hả?"
Chu Thanh Lạc giương mắt, Tống Lăng đã tắm xong đi ra, đang lấy khăn lau tóc nghi ngờ nhìn cậu.
Xung quanh đều là mùi sữa tắm thơm hương hoa cỏ, không biết là trên người cậu hay là trên người Tống Lăng.
Trước đây không lâu cậu ngửi được mùi hương trên người Tống Lăng là mùi chanh, giờ đã biến thành mùi hoa cỏ.
Cậu chớp nhẹ mắt, dời mắt xuống dưới, ánh mắt rơi lên hình xăm trên cổ hắn.
Theo bản năng cậu bổ sung thêm toàn bộ suy nghĩ vừa bị cắt ngang —-
Giang Thời Ngạn rời đi, Tống Lăng vẫn không buông bỏ được, trong lòng chỉ có cậu ta.
Nếu như một ngày nào đó Giang Thời Ngạn trở lại, liệu Tống Lăng có làm việc nghĩa không chùn bước, lại đâm đầu vào cậu ta nữa không?
Trong đầu Chu Thanh Lạc lại hiện lên những câu trả lời trên mạng, tình thế không lạc quan lắm, Tống Lăng rất có thể sẽ làm vậy.
Hay là mình cho hắn ăn nhiều cỏ hơn một chút, hắn mới không có suy nghĩ chạy đến nắm cỏ khô kia nữa?
Nhưng sao cậu biết được Giang Thời Ngạn là loại cỏ gì.
Nhưng cho ăn cỏ như vậy, Tống Lăng lại coi cậu là Giang Thời Ngạn, lại càng muốn Giang Thời Ngạn hơn thì sao?
Chu Thanh Lạc trừng mắt với hắn, hận rèn sắt không thành thép, "Bướng như lừa."
Người nào đó bị mắng oan: "?"
Chu Thanh Lạc lấy lại tinh thần, biết mình mắc sai lầm rồi.
Cậu vội vàng cất điện thoại, "Tìm món đồ trên mạng thôi, đi ăn cơm đi."
Tống Lăng nhíu mày lại, tại sao ánh mắt Chu Thanh Lạc nhìn hắn đột nhiên lại trở nên ảm đạm như vậy?
*
Sau khi Phương Hằng ăn đòn cũng không nhàn rỗi, hắn đi đến nhà họ Tống ngay đêm hôm đó.
Mẹ hắn đã qua đời từ lâu, mà ba hắn thì phong lưu quá mức, phung phí tiền của công ty để nuôi đàn bà ở bên ngoài, tiêu mà không kiếm, giờ nguồn vốn sắp đứt gãy, đang huy động vốn.
Tống Cẩm Dịch chính là một trong những người đầu tư.
Phương Hằng tới nhà họ Tống một chuyến, mười phút sau, tài liệu về Chu Thanh Lạc đã đặt ở trước máy tính của Tống Cẩm Dịch.
Tống Cẩm Dịch nhìn lý lịch của Chu Thanh Lạc, sinh viên đại học bình thường, chị đang học tiến sĩ, cha là công nhân đã bị nghỉ việc tại nhà máy gạch Hồng Tinh.
Nhà máy gạch Hồng Tinh?
Không phải là mảnh đất mà tập đoàn Bảo Mộc muốn mở rộng hai mươi mấy năm trước sao? Mẹ của Tống Lăng là người phụ trách hạng mục đó.
Tống Triệu Quang không quản được nửa thân dưới của mình, gây ra nợ tình xảy ra án mạng.
Vì áp chuyện này xuống, tập đoàn Bảo Mộc phải xoá dấu vết của người đàn bà kia đi, mảnh đất này mới không giải