Sau khi Chu Thủ Lâm nhận được giấy chứng nhận, dè dặt nhìn mấy lần, ông mới dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, phủ một lớp khăn trải bàn lên, đến cả ghế cũng thêm một cái đệm sạch sẽ, Tống Lăng ngồi ở đó nghịch máy tính.
Với hành động bắt tay đóng kịch của Tống Lăng và Chu Thủ Lâm, Chu Thanh Lạc rất tức giận, nhưng thấy dáng vẻ Chu Thủ Lâm hớn hở, lời tức giận cũng không nói ra được, chỉ ngồi trên ghế sofa hoá tức giận thành thèm ăn, ở bên cạnh vừa lướt điện thoại vừa ăn bưởi.
Chu Thủ Lâm nháy máy với Chu Thanh Lạc: "Thanh Lạc, cho Tiểu Tống ăn một chút đi.
"
Chu Thanh Lạc: "Anh ấy không thích ăn.
"
"Chú Chu không cần khách khí đâu ạ, Thanh Lạc không xem cháu là người ngoài.
"
Chu Thanh Lạc: "! "
Chu Thanh Lạc không để ý tới hắn, tiếp tục lướt điện thoại.
Nhà cũ của Chu Thủ Lâm nhỏ nhưng sân lại không nhỏ, ông sửa kho đồ một chút, làm phòng bếp độc lập.
Vì nhận lời giúp đỡ Tống Lăng của Quan Minh Lãng, gần đây Chu Thanh Lạc đều search những vấn đề "Làm thế nào để khích lệ người khác", "Làm thế nào để một người đàn ông mất đi ham muốn sống có mục tiêu phấn đấu", "Làm thế nào để truyền bá những câu chuyện giúp xoa dịu tâm hồn(*)", số liệu quá mạnh mẽ, video ngắn cũng đề xuất những vấn đề liên quan cho cậu, Chu Thanh Lạc cảm thấy vô cùng có lý.
(*) 心灵鸡汤: Cháo gà cho tâm hồn.
Chu Thanh Lạc cố ý cho to tiếng lên, cho Tống Lăng nghe một chút câu chuyện xoa dịu tâm hồn.
Cái gì mà không ai có quyền làm hại mình, nên yêu thương bản thân mình, sống khoẻ mạnh là quan trọng nhất,!
Nhưng Tống Lăng hình như không nghe, nghiêm túc gõ máy tính của hắn.
Vì vậy Chu Thanh Lạc phát ra âm thanh cùng với video.
"Oa, nói đúng vô cùng.
"
"Ừ, rất có lý.
"
"Trời, quả thật là chân lý.
"
Cậu vừa nói vừa liếc nhìn Tống Lăng, nhưng Tống Lăng vẫn thờ ơ, khiến cậu vô cùng thất vọng.
Người nào đó đúng là tê liệt mất cảm giác, xem ra thật sự phải thử một lần 996 rồi.
Chu Thanh Lạc lướt đến một cái video, người đàn ông mặc vest đi giày da ngồi nghiêm túc gõ máy tính trên bàn làm việc, một người phụ nữ nằm trên ghế sofa ôm đĩa trái cây ăn bưởi.
Chu Thanh Lạc nhìn tư thế ngồi của cậu và tư thế ngồi của Tống Lăng, bỗng nhiên có cảm giác bị người nhìn lén rồi chiếu lên mạng.
Nhưng cậu lại tò mò xem hai người trong video sẽ làm gì.
Cậu khẽ khàng liếc nhìn Tống Lặng, lại điều chỉnh tư thế ngồi, cho âm thanh nhỏ đi, xem tiếp.
Người đàn ông trong video bỗng dừng gõ bàn phím, nhìn về màn hình nói: "Là đàn ông, phải cố gắng làm việc, kiếm đủ tiền mới có thể cho người mình yêu nằm trên ghế sofa không lo không nghĩ, muốn ăn gì thì ăn, muốn nằm thế nào thì nằm.
"
Chu Thanh Lạc: "?"
Ống kính chuyển đi, quay tới cô gái kia, cô gái nũng nịu nói: "Chồng ơi, bưởi anh bóc thật là ngọt, không còn sợi đắng nào hết.
"
Ống kính lại chuyển đến chàng trai, bộc bạch: "Che chở người yêu, là trách nhiệm của đàn ông.
"
Chu Thanh Lạc: "! " Cái loại video nói ngu ngốc còn gần một triệu lượt like, độ hot của thế giới này sao lại không giống nhau vậy?
Chu Thanh Lạc đang định vuốt đi, bỗng nhiên Tống Lăng mở miệng: "Tôi cũng xem video này rồi.
"
Chu Thanh Lạc: "?"
Vừa nãy tôi mở nhiều như vậy anh không nghe được, đến cái này thì anh nghe? Tai anh là máy thu thanh hả, không đúng băng tần thì không nghe được.
Tống Lăng quay đầu nhìn cậu một cái, khoé miệng cong lên, "Dáng vẻ giống như chúng ta bây giờ.
"
Chu Thanh Lạc theo bản năng chỉnh lại tư thế ngồi, rất khó để phủ định lời của hắn.
"Người kia cũng nằm ghế sofa ăn bưởi.
"
"! "
"Chỉ là không phải là tôi bóc bưởi thôi.
"
Chu Thanh Lạc luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Người trong video diễn hai vợ chồng, cùng lắm là bọn họ giống nhau về vai diễn chứ chủ đề và tư tưởng thì lại khác nhau.
Chu Thanh Lạc: "Anh đừng có nói bậy.
Bọn họ diễn vợ chồng, hơn nữa anh cũng không phải đang kiếm tiền che chở người yêu mà.
"
Ngón tay Tống Lăng dừng lại, hắn quay đầu, sâu xa nói: "Cậu còn muốn diễn cuộc sống vợ chồng với tôi á?"
Âm cuối của hắn kéo dài, vừa mập mờ vừa trêu đùa.
Chu Thanh Lạc: "! "
Chu Thanh Lạc yên lặng chốc lát, để điện thoại xuống đi tới cầm sách, "Năng lực nghe hiểu của anh, chắc là do đọc sách ít quá rồi.
"
Tống Lăng nhìn tai cậu đỏ bừng, nhẹ nhàng nhấc khoé miệng, tiếp tục bận rộn.
Có người thích xấu hổ, không khỏi tức cười, hết lần này tới lần khác còn vịt cứng mỏ, thích giả bộ dáng vẻ ung dung thản nhiên.
Chu Thanh Lạc vừa mới cầm sách lên, đúng lúc đó, đột nhiên đèn trần ở phòng khách tắt ngúm, Chu Thanh Lạc đi đến bật tắt đèn mấy lần, vẫn không có chút phản ứng nào.
Thời tiết bên ngoài không trăng, phòng khách không có cửa sổ, nguồn sáng hẹp dài từ phòng bếp lọt qua, hắt tới phòng khách không còn bao nhiêu.
Màn hình lập trình trên laptop cũng là màu đen, phòng khách nhất thời tối đen, nguồn sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Tống Lăng.
Tống Lăng giống như bị điểm vào tử huyệt, không nhúc nhích đóng đinh vào ghế.
Chu Thanh Lạc bị ánh mắt trống rỗng của Tống Lăng hù doạ, lời đến khoé miệng đã nuốt trở lại.
Ngón tay của hắn giơ lên cứng đờ, hơi thở hơi gấp, giống với vẻ mặt lần trước nhìn thấy nho.
Hắn lại mắc bệnh.
Hắn không chỉ sợ nho, mà còn sợ bóng tối.
Có điều Chu Thanh Lạc hiện đã xử lý chuyện này thành thạo, cậu lập tức đi tới, mở cánh cửa phòng của mình ra, bật đèn, kéo tay Tống Lăng đẩy hắn vào phòng, đóng cửa phòng, vô cùng lưu loát.
Tống Lăng giống như người mất hồn vậy, thân thể mặc cho người khác điều khiển.
Chu Thanh Lạc dựa vào cửa, cố làm vẻ nhẹ nhõm nói với hắn: "Không sao rồi.
"
Ánh mắt Tống Lăng dần dần lấy lại tiêu cự, cuối cùng nhìn vào mắt Chu Thanh Lạc, thân thể cứng đơ dần dần thả lỏng, miệng lưỡi giật giật.
Một lúc sau hắn mới chậm rãi mở miệng, "Chu Thanh Lạc ơi.
"
"Tôi đây.
"
Tống Lăng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác chèn ép chật hẹp tối tăm biến mất, mùi ẩm mốc xen lẫn mùi ngọt ngấy của nho khiến cho người ta muốn nôn mửa cũng đã biến mất.
Chu Thanh Lạc như nguồn sáng, nhất định rất ấm áp đó.
Tống Lăng tiến về phía trước hai bước, ngã vào trong ngực Chu Thanh Lạc, ôm lấy cậu.
Ừm, ấm áp, thơm tho.
"Xin lỗi.
"
Lúc trước mắc bệnh, Tống Lăng cũng nói xin lỗi trước, xin lỗi theo bản năng, dường như không muốn gây thêm phiền phức cho người khác.
Cậu đang định đẩy ra, nhưng cảm giác được người Tống Lăng cứng ngắc từ từ thả lỏng, mềm nhũn dựa vào người cậu, thần kì giống như băng tuyết đang tan ra.
Chu Thanh Lạc vỗ vào lưng hắn, nhẹ giọng nói: "Tống Lăng, anh có nghĩ tới việc đi khám bác sĩ không?"
Tống Lăng vừa mới thả lỏng người lại trở nên căng thẳng.
Chu Thanh Lạc: "Được được, không đi nữa.
"
Chu Thanh Lạc thở dài, rốt cuộc là Tống Lăng đã phải chịu những gì, trong lòng mới có thể một nửa bị tàn phá, một nửa là sợ hãi.
Tống Lăng còn có thể chữa khỏi không.
Quan Minh Lãng nói không chắc hoàn toàn, phải xem bản thân Tống Lăng nữa.
Nhưng giờ Tống Lăng rất kháng cự bác sĩ tâm lý.
Không biết đã ôm bao lâu, cho đến khi Tống Lăng cười thấp bên tai cậu, Chu Thanh Lạc mới nhận ra có gì đó không đúng.
Cậu lấy lại tinh thần định đẩy ra, không ngờ bàn tay đang quấn lấy eo cậu chặt lại, cậu không chạy được, thân thể hai người sáp lại gần nhau.
Chu Thanh Lạc đang định uốn gối đá, không ngờ Tống Lăng đã đoán được động tác của cậu, ra đòn phủ đầu, hai chân giữ chân cậu lại.
Chu Thanh Lạc bị hắn giữ chặt trên cửa, hai người ôm chặt hơn nữa.
Mặt Chu Thanh Lạc đỏ đến mức rỉ máu, trong lòng cũng giận vô cùng, bình thường cậu nhanh miệng nhưng lại không tìm được lời để mắng Tống Lăng.
Tống Lăng nhìn thẳng vào mắt cậu, cười trêu nói: "Đừng có đá linh tinh, cẩn thận đá vào chỗ không nên đá đó.
"
Chu Thanh Lạc cạn lời, mãi không nói ra được, "Tránh ra, anh nặng quá, ép tôi đến mức không thở được nữa.
"
Mắt Chu Thanh Lạc tránh né, nhưng Tống Lăng vẫn giữ lấy mặt cậu, gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu.
"Nặng hả? Tôi còn chưa áp xuống đâu.
"
"Anh còn chưa tránh ra, tôi sẽ nhốt anh ở phòng khách đó.
"
Tống Lăng cười nhẹ một tiếng, âm thanh ép lại rất nhỏ, "Đừng mà, tôi sợ.
"
Hai tay Chu THanh Lạc đẩy hắn ra, "Vậy anh nhanh tránh ra đi!"
Tống Lăng rủ mắt nhìn người đang giương nanh múa vuốt trong ngực, giống như một con cà ra sắp hấp chín, giơ hai cái càng lên diễu võ dương oai, thật ra thì cả người đỏ bừng, sắp chín đến nơi.
Sắp trung thu rồi, con cua giống như chín rồi, có