Chu Thanh Lạc không hiểu, tại sao Tống Lăng lại cứ nhằm vào Ngô Hàm.
Nhưng trận đấu người tới người lui vừa rồi của hai người, cảm giác như Tống Lăng lại giống trẻ trâu hơn.
Cậu nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Tống Lăng, sau khi yên lặng hồi lâu mới nói: "Cậu ấy không phải là trẻ trâu, mặc dù cậu ấy là vị thành niên nhưng đã được tuyển vào khoa máy tính của đại học A, chuyên ngành top 1 cả nước, thiếu niên thiên tài."
Tống Lăng cười, mặt đầy khinh bỉ: "Khoa máy tính đại học A? Vậy mà cũng gọi là thiếu niên thiên tài?"
"..." Đây có coi là sự khinh bỉ đến từ thiên tài không?
Chu Thanh Lạc suy nghĩ rồi nói: "Lại nói, người ta là vị thành niên, gầy như que củi, ốm yếu cũng là điều có thể thông cảm được."
Tống Lăng không nhịn được nữa mà quay về phía cậu: "Chu Thanh Lạc, Ngữ văn trung học của cậu có phải là không đạt hay không? Đề bài quy nạp tư tưởng cũng không làm đúng?"
Chu Thanh Lạc không biết sao lại liên quan đến thành tích Ngữ văn của mình.
Mặc dù cậu rất không phục, nhưng Tống Lăng nói đúng, Ngữ văn của cậu quả thực là không ra làm sao.
"Sao anh biết?"
Tống Lăng cười giễu, "Mỗi câu nói đều có một trọng điểm, cậu bắt sai hai lần, lộ ra quá rõ."
Một câu nói bắt sai hai trọng điểm, đây không đơn thuần là vấn đề thành tích môn Ngữ văn nữa mà liên quan đến chỉ số thông minh rồi.
Chu Thanh Lạc cẩn thận nhớ lại lời nói của Tống Lăng, cuối cùng cũng hiểu ra vẻ mặt bây giờ của Tống Lăng là gì.
Vẻ mặt ghen tuông chua mất răng.
Chu Thanh Lạc vui vẻ, "Ý anh là, tôi thích Ngô Hàm?"
"Không thì sao?"
Chu Thanh Lạc liếc hắn một cái, "Ngô Hàm còn là vị thành niên, anh nghĩ cái gì vậy?"
Tống Lăng: "Cậu không thích nó thì mời nó ăn kem làm gì?"
Chu Thanh Lạc cạn lời, nhấc hai túi kem trong tay lên nói bóng gió với hắn, "Mời cậu ấy ăn kem là thích cậu ấy sao?"
"Ờ."
"..."
Chu Thanh Lạc há miệng rồi lại khép lại, cuối cùng lại không biết nói gì nữa.
Miệng người nào đó vừa rồi còn không kiêng nể mà nói thích cậu, muốn theo đuổi cậu.
Thứ miệng chạy xe lửa không có câu nào thật.
Nhưng cậu yên lặng không khiến cho chủ đề kết thúc, người đó không thuận theo không buông tha.
Tống Lăng: "Chu Thanh Lạc, tôi phát hiện ra cậu không nói lý."
"Sao tôi lại không nói lý?"
"Người ra ngoài dụ dỗ loạn cả lên là cậu, lại còn tức giận? Người phải tức giận là tôi mới đúng."
"Tôi không có dụ dỗ loạn!"
"Một thằng nhóc con mở mồm ra là anh ơi, dụ dỗ đến mức cậu...!Lần này mời người ta ăn kem, lần sau chắc mời nó ăn cua đi."
Chu Thanh Lạc lờ mờ: "Hở? Liên quan gì đến cua?"
Tống Lăng hừ lạnh một tiếng: "Nằm mơ đi!"
"..."
Chu Thanh Lạc im lặng nhìn hắn mấy giây, cuối cùng nhét kem vào ngực hắn, "Anh ăn phải pháo hả? Tự cầm đi."
Tống Lăng nhét trở lại, sau đó sải bước đi về phía trước, "Tôi không cầm đâu."
"..."
Chu Thanh Lạc không biết rốt cuộc người này đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên bệnh cũ tái phát, cả người trở nên âm dương quái khí chanh chua cay nghiệt.
Chu Thanh Lạc không muốn xoắn xuýt mấy chuyện này quá nhiều với hắn nên nói sang chuyện khác: "Anh làm xong quán online chưa? Nhanh vậy hả?"
Tống Lăng cười lạnh, "Nhanh hả? Không thấy nhanh mấy, người được đề cử top 1 chắc sẽ nhanh hơn nhỉ?"
"..." Vẫn chưa hết hả?
Chu Thanh Lạc cần phải dạy dỗ cái người hồ đồ ngu xuẩn này.
Chu Thanh Lạc nói thấm thía: "Ngô Hàm người ta thân thế đáng thương, người nhà đã không còn trên đời nữa, nhưng cậu ấy vẫn cố gắng kiên cường, tràn đầy lòng tin và hi vọng với tương lai, dựa vào hai bàn tay của mình để tạo nên tài sản, còn nhỏ tuổi đã độc lập về kinh tế..."
Tống Lăng có chút nóng nảy cắt ngang lời cậu: "Chu Thanh Lạc, sao cậu không đi làm marketing?"
"?"
"Có thể nói đói nghèo đến mức trong sạch thoát tục như vậy."
"..."
Trong lòng Tống Lăng không có chút năng lượng tích cực nào, giúp hắn ra khỏi sương mù thật sự làm nhiệm vụ nặng nề mà xa vời.
Chu Thanh Lạc: "Nghèo thì sao, nghèo đi nữa thì cũng kiếm tiền bằng hai bàn tay mình, vậy còn hơn là ăn bám gia đình, anh nói thử xem."
Chu Thanh Lạc nói xong thì cẩn thận quan sát sắc mặt của Tống Lăng, vẻ mặt của Tống Lăng không chút thay đổi, dường như chẳng có cái nhìn đặc biệt nào về đám con nhà giàu ăn bám, coi là chuyện đương nhiên.
Chu Thanh Lạc không cam lòng: "Anh không có ý kiến gì sao?"
"Cậu muốn tôi có ý kiến gì?"
"Thì...!kiểu cảm động việc kiếm tiền bằng hai bàn tay mình thật ra rất vĩ đại ấy, không có à?"
"Kiếm tiền bằng hai bàn tay mình thì không phải người bình thường hả?"
"..." Tam quan không bình thường gì đây?
"Người giàu đều dựa vào hai bàn tay tự kiếm tiền của người khác."
Chu Thanh Lạc lại không thể phản bác, ngẫm nghĩ thì còn cảm thấy lời của Tống Lăng đều đúng cả.
Đề tài này không thể nói tiếp được nữa, nếu trò chuyện tiếp tam quan của cậu sẽ bị Tống Lăng làm cho lệch lạc mất, "Anh mua nhiều kem như vậy làm gì?"
"Tôi có tiền mà."
"..."
Chu Thanh Lạc liếc mắt, không muốn nói lý với hắn, không nói gì xách kem bực bội đi về phía trước.
Người nào đó thật là bất chấp lý lẽ.
Tống Lăng ăn kem ngọt đến ngấy, nhăn mày muốn vứt đi, nhưng nghĩ lại thì kem này cướp được từ tay Ngô Hàm, hắn lại cảm thấy thơm ngon vô cùng.
Thấy Chu Thanh Lạc không để ý đến hắn nữa, Tống Lăng lại đi theo sau, giọng nói hơi hoà hoãn hỏi: "Chu Thanh Lạc, cậu không thích Ngô Hàm thật chứ?"
Chu Thanh Lạc dừng chân, quay đầu nhìn hắn, mặt rất bực mình, "Ngô Hàm là một học sinh trung học, chẳng qua là tôi tán thưởng phẩm chất kiên cường bất khuất trên người cậu ta thôi."
Tống Lăng không thuận theo không buông tha: "Thích không bắt đầu từ tán thưởng đâu."
Chu Thanh Lạc bất đắc dĩ thở dài, chuyện này giống như một hạng mục, phải có kết quả mới có thể khép lại.
Khi nói sang chuyện khác không có tác dụng, cách hữu hiệu để kết thúc đề tài chính là lấy gậy ông đập lưng ông.
Người nào đó không phải biết nói bậy sao?
Cậu cũng biết.
"Tống Lăng, không phải anh đang ghen đó chứ?"
Tống Lăng đang ăn kem, ngừng một lát, sặc đến mức ho khan không ngừng.
Dường như bề ngoài chật vật bao nhiêu thì trong lòng trống rỗng bấy nhiêu.
Chu Thanh Lạc được như ý cười một tiếng, "Ngày đó ở trong hẻm nhỏ, anh đã nhất kiến chung tình với Ngô Hàm, cho nên điên cuồng dò xét tôi, sợ tôi nhanh chân giành trước?"
Trong chớp mắt, tiếng ho khan của Tống Lăng đã dừng hẳn, "Hử?"
"Xin anh yên tâm đi, tôi chỉ có lòng tán thưởng của trưởng bối dành cho vãn bối với Ngô Hàm.
Nếu như sau này hai người thành đôi, tôi sẽ tặng cho hai người một đại lễ."
Khoé miệng Tống Lăng cong cong, lại hạ xuống không dấu vết, "Thật không?"
"Đúng, tặng đại lễ!" Chu Thanh Lạc tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái.
Tống Lăng: "Không có là được rồi."
Thấy mặt Tống Lăng như trút được gánh nặng, Chu Thanh Lạc buồn phiền đến phát hoảng, tưởng tượng đến cảnh tượng Tống Lăng và Ngô Hàm đứng phát kẹo dưới chữ 囍 (song hỉ) to, "Bình tĩnh một chút, mặc dù Ngô Hàm rất tuấn tú, những vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Anh đừng có mà cầm thú như vậy, đợi người ta lớn lên đã."
Lúc này người muốn cố gắng nói sang chuyện khác lại trở thành Tống Lăng.
Hắn nhăn mày, mặt ghét bỏ nhìn cái kem giành được từ tay Ngô Hàm: "Chu Thanh Lạc, sao cậu lại thích ăn đồ ngọt như vậy?"
Chu Thanh Lạc: "Anh cũng không thích ăn hả?"
"Cậu mới thích ăn ấy."
"Không thích ăn thì anh mua nhiều