Chu Thanh Lạc nhớ rất rõ, đây là lần thứ hai Tống Lăng nói thích cậu.
Cậu không thể nào lờ đi được.
Lúc cậu nghe được Tống Lăng nói thích mình, nhịp tim cậu không khống chế được mà loạn nhịp.
Nhưng...
Ngoài những thiết lập trong tiểu thuyết gốc ra thì cậu không biết gì về Tống Lăng cả.
Quá khứ của hắn cậu cũng nghe được từ người khác, chắp vá lại mới được một đường ranh sơ lược.
Tống Lăng có lúc rất cường đại, chẳng tốn bao nhiêu công sức đã có thể hủy diệt tất cả, có lúc lại rất yếu ớt, đến cả nho cũng trở thành ác mộng của hắn, kích động một chút là thế giới tinh thần của hắn đã lảo đảo muốn sụp đổ, nhưng có lúc lại rất trong sáng, giống như bây giờ vậy, vừa vô tư vừa chân thành.
Thân thế của hắn, ân oán của hắn và nhà họ Tống, quan hệ của hắn và Giang Thời Ngạn, hắn không nhắc đến một chữ.
Những chuyện này như cấm địa của hắn, bị hắn dùng tường thật dày vây kín lại, gió thổi không lọt, người khác không vào được, hắn cũng không ra được.
Chu Thanh Lạc biết, chỉ cần một ngày nào đó Tống Lăng vẫn chưa thể bỏ được những thứ mục nát tăm tối thì tình cảm của hắn vẫn sẽ bị lợi dụng, từ đó biến thành công cụ để người khác điều khiển, khiến cho hắn sụp đổ, khiến cho hắn hủy diệt.
Giống như trước kia người nhà họ Tống lợi dụng Giang Thời Ngạn để đối phó với hắn vậy.
Tống Lăng cần phải đồng ý chữa trị chuyên môn mới có thể thoát ra được, như vậy lòng tốt của cậu dành cho người khác, mới không thể trở thành gánh nặng của hắn.
Chu Thanh Lạc cũng biết rõ, mình cũng không phải thánh nhân gì.
Cậu cũng rất ích kỷ muốn có một trái tim sạch sẽ, muốn một người yêu không có quá nhiều riêng tư và bí mật, cùng người đó sống một cuộc sống giản đơn.
Cậu không muốn rầm rộ, cậu chỉ muốn bên nhau hạnh phúc.
Chu Thanh Lạc cảm thấy, lúc này cậu còn có thể giữ được lý trí thì nhất định kiếp trước mình là một người cha tốt của Tống Lăng.
Tống Lăng: "Chu Thanh Lạc, sao đột nhiên ánh mắt cậu nhìn tôi lại thành loại phổ độ chúng sinh như vậy?"
Chu Thanh Lạc đăm chiêu gật đầu một cái, "Vậy thì đúng rồi, để ba nói cho..."
Tống Lăng cười hài hước một tiếng, giả vờ đứng lên, làm bộ uy hiếp nói: "Nhanh như vậy đã quên ai là ba ai rồi hả?"
Chu Thanh Lạc che kín chăn theo bản năng, "Đừng đừng đừng, là ba thượng đế bảo tôi nói cho anh, lúc này người anh ở cùng sẽ hại anh."
Tống Lăng cười lạnh, "Ha! Hại tôi cả đêm không xuống được hả?"
"..."
"Tôi cả đêm không xuống được, cậu cũng phải có trách nhiệm chứ?"
Chu Thanh Lạc không thể nhịn được nữa, cầm gối trên giường lên, ném về phía Tống Lăng.
Tống Lăng cười túm lấy, "Muốn ngủ cùng tôi hả? Gối cũng cầm qua rồi nè."
Chu Thanh Lạc căm hờn lật người, trùm kín chăn, gối đầu lên cánh tay, tức giận nói: "Ngủ!"
Chu Thanh Lạc nhắm mắt hồi lâu, sau lưng cậu không có động tĩnh gì, cậu nghĩ Tống Lăng đã ngủ nên khẽ khàng xoay người, nhưng thấy Tống Lăng ngồi ở mép giường, đang ôm gối của cậu, yên lặng nhìn cậu, cả người hắn có chút đáng thương.
Chu Thanh Lạc ngẩn ra, "Anh sao thế?"
Tống Lăng cầm lấy gối, dịu dàng nâng đầu cậu lên, đặt gối xuống dưới đầu cậu, còn chỉnh chăn giúp cậu.
"Thanh Lạc, cậu còn nhớ cậu từng nói, cậu đi đâu cũng dắt tôi đi cũng không?"
Chu Thanh Lạc gật đầu, "Nhớ chứ."
"Nếu như cậu với tôi không yêu nhau thì sao cậu có thể làm chuyện này được?"
"?" Hắn đang áp đặt đạo đức hả?
Vừa đúng lúc, chuông điện thoại của Tống Lăng lại vang lên, rung đến mức đầu giường vang ù ù, Chu Thanh Lạc liếc mắt, là điện thoại quốc tế.
Chu Thanh Lạc bỗng chốc nổi giận, "Há? Người này sao lại không dứt ra được rồi, nhận điện thoại đi, để tôi dạy cho cậu ta một bài học."
Tống Lăng đang định bấm vào nút trả lời, Chu Thanh Lạc đã ngăn hắn lại, "Được rồi, không nhận nữa."
Ngón tay Tống Lăng dời sang nút từ chối, Chu Thanh Lạc lại nói: "Ý của tôi là, anh muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì đừng nhận."
Bất kể thế nào, Giang Thời Ngạn cũng là người mà Tống Lăng thích thật lòng, hình như cậu không có quyền ngăn cản bọn họ liên lạc với nhau, cũng không có lập trường để chỉ trích Giang Thời Ngạn.
Dù sao thì 13 năm tối tăm nhất trong cuộc đời Tống Lăng, cho dù Giang Thời Ngạn thật lòng hay giả ý, quả thật cậu ta cũng đã cùng Tống Lăng vượt qua mọi chuyện.
Tống Lăng bấm điện thoại, sau đó lập tức block luôn.
"Sao lại không nhận?"
"Tôi với cậu ta không có gì để nói nữa."
"Không thể chứ, đã từng thích người ta như vậy mà."
"Không thích."
"Lừa ai đó, hôm đó anh uống rượu say, ôm tôi trong nhà vệ sinh, gọi tên cậu ta, vừa gặm vừa cắn."
"Nhưng lúc đó tôi cũng không cứng.
Không cứng thì coi như không thích đúng không?"
"..."
"Thật sự không cứng đâu mà."
"Anh im miệng."
"Không đúng, phải là chưa từng cứng."
Chu Thanh Lạc lấy chăn che qua đầu, tỏ thái độ mình đang kháng cự.
Thật sự không có cách nào để nói chuyện tử tế với người này, trong đầu hắn toàn là mấy thứ linh tinh bậy bạ.
"Thanh Lạc, cậu phải nhanh thích tôi hơn một chút, được không?"
"Bởi vì tôi rất lo lắng, ngày nào đó tôi không nhịn được nữa, tiên hạ thủ vi cường(*)."
"..."
(*) Có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Chu Thanh Lạc hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra.
Có lẽ cậu phải thử thẳng thắn với Tống Lăng một chút.
Chu Thanh Lạc xoay người, ngẩn ra.
Dường như Tống Lăng vẫn luôn nhìn cậu, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, hắn vẫn không tránh né.
Tống Lăng cười cười với cậu, "Ngốc ạ, từ chối cũng không sao đâu mà? Nói thẳng ra, Tống Lăng, tôi không thích anh."
Hắn nói xong thì trong lòng thấy chua đắng.
Hắn đã cố gắng cho Chu Thanh Lạc thấy mặt tốt nhất của bản thân, nhưng kết quả không như ý.
Chu Thanh Lạc yên lặng nhìn hắn, rất lâu sau mới mở miệng.
"Cánh cửa trái tim anh đang đóng rất chặt, bên trong toàn là màu đen, tôi không đi vào đâu."
"Anh cố gắng một chút, dũng cảm bước ra, chạy về phía tôi đi."
"Tôi sẽ không sợ anh, cũng không ghét anh, tôi sẽ bảo vệ anh.
Thật đó, đừng sợ."
*
Hai người đang ngủ yên, ở bên kia trái đất, trên bậc thang bên ngoài lớp học, Giang Thời Ngạn cầm điện thoại ngẩn người, đến cả tiếng chuông báo vào học cũng không nghe được.
Giáo sư đi tới, vỗ vai cậu một cái, tỏ ý cậu nên vào học thôi.
Giang Thời Ngạn lấy lại tinh thần, "Xin lỗi giáo sư, giờ em đang có chút việc gấp cần xử lý."
Cậu nói xong rồi chạy đi luôn.
Giáo sư nhìn bóng lưng cậu, thở dài lắc đầu một cái.
Lòng học viên này không bình tĩnh, bản thân khác xa với lý lịch ưu tú của cậu ta được viết trên sơ yếu lý lịch.
Cậu ta không thích chuyên ngành này, không có năng khiếu lại còn không cố gắng như vậy, muốn tốt nghiệp thôi cũng rất khó khăn.
Mà Giang Thời Ngạn đã không có cách nào quan tâm đến nhiều thứ như vậy, giờ trong đầu cậu toàn là Tống Lăng.
Tống Lăng tắt điện thoại của cậu, Tống Lăng ở cùng với người khác.
Cậu không hiểu, tại sao cậu lại phải một thân một mình đi tới nước ngoài tha hương, ngước mắt không quen, từ bỏ vẽ tranh, học một chuyên ngành mà mình không thích làm gì.
Cậu rất muốn trở về, thật sự rất muốn vẽ tranh, muốn ở cạnh Tống Lăng, không muốn nghiên cứu những thứ bệnh ung thư và sưng bướu linh tinh này nữa.
Cậu đăng kí tài khoản mạng Ngôi sao, mở page của Tống Lăng ra.
Trong tài khoản ID của Tống Lăng là [.], cậu đã không còn trong phần lưu trữ nữa, mà là một tác giả tên [Tam Các].
Nơi đó vốn là vị trí của cậu, giờ cũng là của người khác.
Nhưng Tống Lăng cũng không tung hô Tam Các như cậu năm đó, chưa điên cuồng khen thưởng người kia, khiến cho cậu đứng đầu bảng xếp hạng mấy tháng liền.
Tam Các yên tĩnh nằm trong danh sách của hắn.
Cậu mở các chuyên mục của Tam Các ra, chỉ có một tác phẩm [Phá kén], có một đề tài bình luận với một nghìn bình luận, chủ thớt là Tống Lăng.
[.] lại bình luận cho [Phá kén] một meme bông hồng đỏ.
Đây là bình luận đầu tiên cũng là duy nhất của [.] ở mạng Ngôi sao.
Đột nhiên Giang Thời Ngạn nhớ tới bông hoa hồng đỏ rực Tống Lăng mang về đêm thất tịch hôm đó.
Dưới bình luận của hắn là hơn một nghìn bình luận kèm theo.
Lầu 1: Dấu chấm? Là anh sao? Là dấu chấm nhiều tiền nhất vũ trụ đó hả? Tui nghĩ anh là người máy đó!
Lầu 2: Dấu chấm! Anh là fan của Lời Thề mà! Tỉnh lại đi! Đừng bỏ nhà đi!
...
Lầu 28: Thật sự là fan Lời Thề...!Nơi này là tác phẩm của Tam Các mà, có thể làm một người không, đừng tới nơi này đồ bản(*) được không? Mọi người có để ý dấu chấm không thể lưu lại tin nhắn trên trang của hắn không?
(*) Đồ bản (屠版): Gần nghĩa với xoát bản (刷版), hiện tượng trả lời tất cả những bài viết khác nhau trong một diễn đàn và đến một lúc nào đó thì phản hồi mới nhất của tất cả bài đăng đều thuộc về cùng thành viên.
...
Lầu 100: Đến cả dấu chấm cũng quay xe, vậy có phải Lời Thề thật sự đạo nhái không?
...
Lầu 556: Lầu trên đừng chém gió, nói không chừng Tam Các là acc clone của Lời Thề đó.
...
Lầu 599: Lầu trên đui hả? Phong cách hai người khác nhau như vậy, sao có thể là một người được?
Lầu 600 Tác giả Tam Các trả lời: Các vị trong topic vất vả rồi.
Tam Các không phải là acc clone của Lời Thề.
Tác giả nhỏ không tên tuổi chỉ muốn vẽ tranh, tiện tay gắn quảng cáo ở dưới, quyển sau đang trong quá trình suy nghĩ, xin hãy chờ đợi.
Lầu 601: Bắt được Tam Các rồi! Không tranh thủ thời gian vẽ tranh lại còn ở đây hóng hớt! Đang suy nghĩ cũng không biết xấu hổ mà gắn quảng cáo? Biến đi vẽ tranh có được không hả!
...
Giang Thời Ngạn lướt bình luận giống như đang nghiên cứu tình địch, xong rồi lại xem truyện tranh [Phá kén] cậu ta.
Khiến cho cậu bất ngờ là phong cách của [Phá kén] rất ổn, phác hoạ rất tốt, màu sắc nhẹ nhàng, cách kể chuyện cũng rất lưu loát, kết cấu truyện cũng rất trọn vẹn, giống như một tay già đời thành thạo, thậm chí tài nghệ còn trên cơ cậu.
Giang Thời Ngạn có chút bất an, vết tích thuộc về cậu đang dần dần bị người khác thay thế.
Giang Thời Ngạn gọi lại cho Tống Lăng, không ngờ Tống Lăng không nhận, gọi lại lần nữa, đã bị Tống Lăng block.
Giang Thời Ngạn gọi điện cho Phương Hằng.
"Phương Hằng, là tôi."
Phương Hằng rất vui vẻ, "Thời Ngạn hả? Sao cậu lại gọi cho tôi vậy?"
Giang Thời Ngạn nói thẳng: "Cậu có biết Tam Các là ai không?"
"Một tác giả truyện tranh thôi."
"Nổi tiếng lắm hả?"
"Cũng được, chủ yếu là Tống Lăng cùng một thằng nữa đã vẽ tranh của người đó ở hầm để xe của Tiêu Tả, hot girl Tiểu Từ đó đề cử, nhà để xe trở thành địa điểm rất hot, bộ truyện tranh kia cũng hot lên một chút."
"Tống Lăng và một cậu trai nữa hả?"
"Đúng vậy."
Phương Hằng: "Thời Ngạn à, cậu đừng có quan tâm thằng biến thái kia nữa, cậu ở đó chăm chỉ học tập, sớm học hành thành tài trở về nước."
Giang Thời Ngạn cười, "Đây cũng là thứ A Lăng yêu quý nhất bây giờ nhỉ?"
Phương Hằng im lặng.
Giang Thời Ngạn: "Bên anh Cẩm Dịch vẫn chưa biết chuyện này sao?"
Phương Hằng giễu cợt, "Thư kí Chu không hiểu sao lại tự thú, nhà họ Tống bận giải quyết xong chuyện, ai có thời gian để ý đến những chuyện này chứ."
Nói đến Tống Cẩm Dịch, Phương Hằng bỗng tức giận.
Nói huy động vốn cho nhà hắn xong rồi, kết quả là giờ vẫn chưa thấy cái bóng đâu, vẫn treo hắn, điều khiển hắn làm những chuyện người không nên làm.
Phương Hằng chợt nhận ra, Giang Thời Ngạn nói vậy có ý gì.
Nếu như hắn có thể phá huỷ Tống Lăng, giải quyết một phiền phức lớn giúp nhà họ Tống, vậy thì gia đình nhà hắn không phải là đã được cứu rồi sao?
Nếu như Tống Lăng có thứ mà hắn yêu quý nhất, vậy thì phá huỷ đi.
*
Cách một ngày, hầm để xe hot trên mạng của công viên chủ đề xe hơi của Tiêu Tả, cả bức tường vẽ [Phá kén] bị quét sơn đỏ thay đổi hoàn toàn, nhìn thấy đã giật mình.
Ngày cuối tuần, vốn là cả gia đình vui vẻ đến chơi, còn muốn tới xem phong cách nhà xe hot trên mạng, đi vào nhà để xe đã bị doạ sợ chết.
Vì vậy mà Tiêu Tả đã bị khiếu nại.
Tiêu Tả báo cảnh sát, đầy tớ của người dân cũng rất nhanh đã tìm ra người làm điều phi pháp.
Tiêu Tả nhìn về phía đám trẻ trâu trí lực khiếm khuyết này, nghĩ mãi không ra.
Đồ trời đánh, dám lợi dụng trẻ con để làm chuyện bỉ ổi như vậy.
Trên mạng cũng sôi sùng sục, giận đến mức Tiêu Tả dứt khoát ngừng kinh doanh.
Khiến cho hắn buồn hơn là làm sao mới có thể khiến cho Chu Thanh Lạc và Tống Lăng không biết chuyện này.
Dù sao thì bức tranh này là tâm huyết của hai người.
Hai người còn ôm nhau rất chặt dưới bức tranh.
Tiêu Tả không muốn chuyện này ảnh hưởng tới Tống Lăng.
Hắn còn tưởng rằng, từ đây Tống Lăng đã nhận được sự cứu vớt, thế nhưng những thứ rác rưởi kia không muốn bỏ qua cho Tống Lăng.
Hắn muốn đầu tư vào một viện tâm thần, nhốt hết người nhà họ Tống vào đó.
Tiêu Tả: "Chuyện này trước hết đừng để cho Tống Lăng và Chu Thanh Lạc biết."
Trợ lý: "Anh, sợ không kịp nữa đâu, sếp Tống và cậu Chu đã ở trong bãi đỗ xe rồi."
Tiêu Tả chửi tục, vội vàng chạy tới.
Trợ lý kéo Tiêu Tả, "Anh Tiêu, anh đừng đi, cách xa Tống Lăng một chút đi anh.
Dù sao thì nhà họ Tống quá mạnh, ai cũng đồn rằng anh ta bỏ nhà họ Tống đi, nhà họ Tống sẽ không bỏ qua cho anh ta."
Tiêu Tả dừng bước, quay đầu nhìn trợ lý một cái.
Rốt cuộc Tiêu Tả cũng biết, tất cả mọi người đều có đức hạnh này, cho nên nhà họ Tống mới có thể một tay che trời.
Nhiều người như vậy, không sánh bằng một mình Chu Thanh Lạc.
Tiêu Tả cười lạnh, tức giận hất tay trợ lý ra, "Tôi sợ cái cứt ấy, nhà họ Tống có ghê gớm hơn nữa thì có thể vượt qua được pháp luật không? Một ngày nào đó, Tống Lăng sẽ tống hết cái lũ đó vào tù."
"Nếu như Tống Lăng giỏi như vậy, tại sao trước kia anh ta không làm chứ?"
"Vì trước kia nó cảm thấy tất cả chúng ta đều là đồ thiển cận, muốn kéo tất cả mọi người xuống địa ngục, giờ nó không giống như vậy nữa, hiểu không? Cậu biến đi, mai không cần tới làm nữa."
Tiêu Tả bước nhanh tới bãi đỗ xe, Tiểu Từ cũng đi theo, "Anh ơi, anh ngầu quá."
Tiêu Tả cười đắc ý: "Thường thôi."
Dọc theo đường đi, Tiêu Tả vẫn nghĩ nên khuyên Tống Lăng như thế nào, sắp xếp lời thoại rất nhiều lần, nhưng lúc nhìn thấy Tống Lăng và Chu Thanh Lạc, hắn không nói ra được lời nào.
Hai người bọn họ cứ ngây ngốc như vậy nhìn bức tường, hai tay rũ xuống bất lực, nhìn tâm huyết của bản thân bị người ta làm nhục thành bộ dạng kia.
Những vết sơn đỏ kia như ma quỷ giương nanh múa vuốt, muốn kéo con bướm lột xác kia xuống địa ngục.
Vết bàn tay bọn họ ấn trộm vào góc tường cũng bị gạch chéo một cái rất to.
Tiêu Tả nhìn cũng thấy khó chịu, nói gì đến bọn họ.
Tiểu Từ không nhịn được mà nghẹn ngào, "Trời ạ."
Chu Thanh Lạc hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra: "Không sao đâu, chúng ta cạo ra rồi vẽ lại."
Tống Lăng nghiêng đầu, nhìn Chu Thanh Lạc không nói gì.
Chu Thanh Lạc vừa giận dữ vừa buồn bã,