Tống Lăng chưa từng nghĩ tới chuyện Trương Xuân Minh cũng từng lên hot search.
Thời buổi này, mấy chuyện như dùng tiền mặt phát thưởng cuối năm cho nhân viên cũng có thể lên hot search...
Thiệt hay giả vậy?
Liệu có phải là Chu Thanh Lạc đang thử hắn?
Tống Lăng âm thầm quan sát vẻ mặt của Chu Thanh Lạc, nhìn ánh mắt của Chu Thanh Lạc cũng không có vẻ như là nói đùa, chỉ là câu nghi vấn bình thường, như thể đang hoài nghi người lên hot search có thực sự là thương nhân bất động sản Trương Xuân Minh hay không.
Tống Lăng mặt không đổi sắc: "Hot search nào, anh xem nào?"
Chu Thanh Lạc nhìn hắn một cái, mím môi, mở điện thoại lướt đến tin của Trương Xuân Minh, đưa cho Tống Lăng xem.
Quả nhiên trước đó không lâu Trương Xuân Minh lên hot search, dùng tiền mặt phát thưởng cuối năm, giống như bán hoa quả vậy, trải tiền ra như sạp bán hàng, bên cạnh treo bao nilon, lấy xong rồi bỏ tiền vào trong cái túi mang đi.
Chu Thanh Lạc ngó đầu tới hỏi: "Người vừa rồi có phải Trương Xuân Minh không?"
Cứ lúc nào Tống Lăng muốn ôm hôn Chu Thanh Lạc, thì chẳng hiểu sao luôn bị các kiểu thể loại quấy rầy.
Ví dụ như có cuộc gọi đến, rồi có người tới, dù sao thì đều không cho hắn được nguyện ý, hắn hận thấu cái thể loại phá hư bầu không khí này.
Nhưng hiện tại, cả khoảng không gian rộng lớn trước cửa hàng 4S, ngay cả một người phá không khí cũng không có!
Người đi đâu hết rồi, mới đây mà việc kinh doanh đã bất ổn rồi à?
Chu Thanh Lạc an tĩnh mà nhìn hắn, còn đang đợi hắn trả lời.
Tống Lăng gật gật đầu: "Đúng vậy."
Chu Thanh Lạc cười hỏi: "Vừa rồi anh cho nhân viên bán hàng xem cái gì, sao người đó vừa xem liền thay đổi thái độ?"
Tống Lăng thành thật trả lời: "Tiền tích góp của anh."
Chu Thanh Lạc cười cười: "À đúng rồi, anh từng kể với em là anh có tiền tiết kiệm."
Chu Thanh Lạc không hỏi tiếp nữa, yên lặng đi về phía trước.
Tống Lăng: "Thanh Lạc, em đừng nóng giận, anh không phải cố ý lừa gạt em."
Chu Thanh Lạc dừng lại bước chân, ngước mắt lên nhìn hắn: "Anh gạt em chuyện gì?"
"Anh lừa em chuyện lúc dọn ra từ nhà họ Tống anh không có chỗ ở."
"Vậy thì khi nào anh dọn đi?"
Hơi thở Tống Lăng đông cứng lại.
Chu Thanh Lạc cả người toát ra vẻ nghiêm túc, cũng không giống như đang nói đùa, như thể hồn đã về tới nhà, lưu loát đóng gói xong hành lý của hắn, chỉ chốc lát sau liền quẳng tất cả ra ngoài.
Tống Lăng: "Không dọn, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó, biết vì sao không, bởi vì ổ chó có vợ anh."
Chu Thanh Lạc cũng không thấy buồn cười, mà điềm nhiên nhìn hắn một cái, trầm mặc đi về phía trước.
Tống Lăng an tĩnh đứng ở tại chỗ một lát, lập tức đuổi kịp cậu, một phen ôm chầm bờ vai của cậu, thật cẩn thận hỏi: "Em không hỏi xem có bao nhiêu sao?"
Chu Thanh Lạc lặng thinh mà đi tiếp.
Chu Thanh Lạc cũng không biết như vậy có tính là tức giận không, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng lại cười không nổi.
Tống Lăng vừa đưa điện thoại cho nhân viên bán hàng nhìn, tay của nhân viên bán hàng ở đằng sau vô thức đếm số.
Chu Thanh Lạc rất hứng thú mà nhìn biểu cảm của nhân viên bán hàng, đếm hết một bàn tay tận hai lần mà còn chưa đủ, có khi còn dài như số điện thoại vậy.
Lúc đếm xong, nhân viên bán hàng nghẹn họng nhìn trân trối, rồi sau đó cả vẻ mặt liền thay đổi.
Tống Lăng từng nói, hắn từng muốn chờ sau khi Giang Thời Ngạn tốt nghiệp, dẫn anh ta đến một nơi khác sinh sống.
Giang Thời Ngạn cũng là đại thiếu gia sống trong nhung lụa từ bé, nếu Tống Lăng không đủ tư bản, hắn làm sao dám hứa hẹn dẫn anh ta đi.
Vào buổi tối yến tiệc trước khi Giang Thời Ngạn đi du học, hoa hồng Juliet mà Tống Lăng mang đến, một đóa cũng phải trên trăm vạn.
Tống Lăng cũng từng nói, kẻ có tiền chính là người dùng tay người khác kiếm tiền cho mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
2.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
4.
[BHTT] Ân
=====================================
Một thân bản lĩnh của Tống Lăng, sao có thể không kiếm được tiền cơ chứ.
Tại sao bản thân cậu lại có suy nghĩ hoang đường rằng tiền Tống Lăng tiêu đều do nhà họ Tống cấp cho chứ?
Là do bản thân cậu tự mình làm chủ, với cả lần nào cũng chứng kiến bộ dạng bơ vơ bất lực của hắn, thế nên mới nghĩ hắn vẫn luôn rất đáng thương.
Quan Minh Lãng đã từng nói qua, Tống Lăng là một người bệnh, hắn từng nảy sinh cảm giác ỷ lại quá độ đối với Giang Thời Ngạn, giống như hiện tại đối với cậu cũng vậy.
Quan Minh Lãng còn nói, anh không hi vọng bọn họ yêu đương, lỡ như xuất hiện biến cố, đối với bệnh tình của hắn không tốt chút nào.
Những người bên cạnh Tống Lăng đều biết hắn đang gạt cậu, chỉ có cậu không biết, còn muốn đập nồi bán sắt để chữa bệnh cho hắn.
Cho nên, một người có số dư ngân hàng còn dài hơn cả số điện thoại như hắn, lại cùng cậu chen trong phòng nhỏ, ngồi xe điện, đi dạo các quán bán sỉ, nhìn cậu mua một cái quần lót còn phải kì kèo ông chủ tặng thêm một cái đèn nhỏ.
Còn cùng cậu đi vẽ tranh tường nhem nhuốc, cùng cậu đi làm, bỏ cuộc sống riêng tư đi kiếm tiền.
Tống Lăng đang đắm chìm trong những trải nghiệm ở hiện tại, trải nghiệm những sinh hoạt hắn chưa từng thử qua, còn cậu lại vẫn luôn nghiêm túc tính toán cho tương lai.
Quả là hoang đường nhỉ?
Chu Thanh Lạc đi vào ngõ cụt, còn tưởng rằng chính mình mới là người thanh tỉnh nhất thế gian.
Là do cậu hiểu biết quá phiến diện, tự nghĩ bản thân mình quan trọng.
Quan Minh Lãng nói không sai, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để hai người bọn họ yêu đương.
Mối quan hệ giữa hai người không bình đẳng, cuộc đời của Tống Lăng quá nhấp nhô, những thiện ý của người bình thường cũng có thể khiến hắn phóng đại lên, hiện tại tất cả mọi thứ của cậu đối với Tống Lăng mà nói, có lẽ chỉ là mới lạ, vô cùng hấp dẫn và ấm áp mà thôi.
Nhưng về sau nếu hắn hết bệnh rồi, hắn vừa đẹp trai lai láng, có tiền, lại có năng lực mạnh mẽ, đương nhiên sẽ trở thành người cường thế nhất trong đám người, trở thành người lóa mắt nhất, sẽ được rất nhiều người thích, sẽ nhận được rất nhiều thiện ý, thế giới này sẽ đối xử với hắn càng ngày càng tốt.
Tương lai của Tống Lăng, có lẽ không giống như cậu tưởng tượng, chỉ có cơm áo gạo tiền với tương dấm trà.
Mà cậu chỉ là một họa sĩ bình thường, cho dù có thể giống như thế giới trước có thể giành được một vị trí nhỏ trong giới của mình, thì cũng chỉ là tiểu phú, sinh hoạt vô ưu mà thôi, là một người bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Nếu Tống Lăng lúc đó có được hoa tươi cùng những tràng cổ vũ, mà vẫn ở bên cậu không rời, thì cậu sẽ không bao giờ chùn bước.
Nhưng nếu đến lúc đó hắn có tất cả, hắn vẫn sẽ như vậy sao?
Hiện tại là hắn thích cậu, hay chỉ là cần có cậu, điều này Tống Lăng hắn có phân biệt rõ được không?
Sinh bệnh cũng có thể tạo ra số dư tài khoản dùng hai bàn tay đếm cũng không hết, nếu hết bệnh rồi, nhất định là người tùy tiện cũng có thể tỏa sáng.
Chu Thanh Lạc cười cười, rũ mắt trả lời: "Số tiền anh tích được chắc hẳn là đủ mua con xe kia nhỉ?"
Sự im lặng và trầm tư của Chu Thanh Lạc làm Tống Lăng hoảng hốt, hắn vội vàng nắm chặt mười ngón tay của cậu, như thể sợ cậu chạy mất, gắt gao cầm sẵn tay cậu.
Chu Thanh Lạc cười cười: "Nắm chặt như vậy làm gì, đau đấy."
Tống Lăng: "Anh sợ em chạy mất."
Chu Thanh Lạc tránh khỏi hắn: "Có thể chạy đi chỗ nào, buông tay, ban ngày ban mặt hai người đàn ông dắt tay nhau không thấy kì quái à?"
Tay vừa nhẹ buông, trong lòng Tống Lăng lập tức trống trải, tay lại lập tức quàng lên bờ vai cậu, ôm người vào trong lồng ngực mình.
"Thanh Lạc, em đừng tức giận."
Chu Thanh Lạc thở dài: "Em không tức giận."
Sống cùng Chu Thanh Lạc lâu như vậy, Tống Lăng chưa từng thấy Chu Thanh Lạc giận bao giờ.
Cậu nhanh mồm dẻo miệng, có đôi khi sẽ dỗi trời dỗi đất, nhưng về đến nhà vẫn luôn cười khanh khách, như thể mấy loại cảm xúc đó chưa từng được cậu đặt ở trong lòng.
Cậu vĩnh viễn đứng ở nơi đó, giống như mặt trời ấm áp lại kiên định.
Thậm chí vào một tháng hắn biến mất, cho dù đã đỏ cả hốc mắt, nhưng cậu vẫn dịu dàng nói với hắn, về sau đừng chạy loạn, cậu sẽ không biết tìm hắn ở đâu.
Hắn từng nói với Chu Thủ Lâm, không thể bởi vì Thanh Lạc mềm lòng mà không để ý đến cảm xúc của cậu.
Mà cho tới nay, người không quan tâm đến cảm xúc của Chu Thanh Lạc chính là hắn.
Nhưng lúc này Tống Lăng rõ ràng cảm giác được, Chu Thanh Lạc tức giận.
Tống Lăng kéo người vào trong lồng ngực, gắt gao ôm cậu.
Nếu là bình thường, Chu Thanh Lạc sẽ ngượng ngùng, tay chống ở ngực hắn, cười thấp giọng kêu hắn buông ra.
Nếu hắn không bỏ, cậu sẽ vùi mặt vào ngực hắn, ý đồ muốn giấu cả khuôn mặt đỏ bừng đi, sau đó thấp giọng mắng hắn không biết xấu hổ.
Cả người sinh động tươi mới.
Còn hiện giờ ngựa xe như nước, trên đường cái ồn ào náo động không thôi, người trong lòng ngực lại yên tĩnh lãnh đạm.
"Thanh Lạc, đừng nóng giận được không? Anh sai rồi, nhưng anh không biết phải xin lỗi như nào, em dạy anh được không?"
Chu Thanh Lạc giật mình.
"Do anh quá thích em, anh sợ nếu nói ra anh rất có tiền cũng có chỗ ở, em sẽ đuổi anh đi, em đừng đuổi anh, em đã từng nói đi chỗ nào cũng mang anh đi theo mà."
Chu Thanh Lạc vừa định tránh ra, Tống Lăng tay ôm càng chặt, bao chặt lấy cậu.
"Em có từng nghĩ đến, nếu một ngày nào đó, em không còn muốn đi chỗ nào cũng đem theo anh, em có thể tự đi một mình được."
"Vậy thì anh sẽ đưa em đi, được không? Em đừng giận, Thanh Lạc, anh thực sự quá yêu em, nếu em không thích anh có nhiều tiền, vậy thì anh sẽ mang đi quyên góp hết."
Chu Thanh Lạc: "?"
"Em có biết không, mỗi ngày anh đều muốn nắn em nhỏ lại chút, đặt em trong túi áo giấu đi, chỉ để cho một mình anh ngắm."
Tống Lăng buông cậu ra, bắt lấy bờ vai của cậu, cúi đầu hôn lên bờ môi cậu.
Không biết ai đi ngang qua, thổi tiếng huýt sáo.
Chu Thanh Lạc vội vàng đẩy ra hắn, cau mày trừng hắn: "Anh có biết xấu hổ hay không?"
Tống Lăng khẽ cười: "Nhưng mà nếu nặn thành nhỏ quá, thì lại không thể thế