Chu Thanh Lạc không để ý tới Giang Thời Ngạn bị mắng ngây ra không kịp phản ứng.
Cậu dửng dưng nhìn cậu ta một cái rồi đi.
Chu Thanh Lạc không nói cho cậu ta biết, túi tài liệu kia là thứ mà hôm cuối cùng quán cà phê đóng cửa, Thôi Tử đã ôm nó khóc rất lâu, cuối cùng cô ném nó vào quán cà phê Lời Thề.
Giang Thời Ngạn nhìn bánh matcha mousse tinh xảo trong túi và văn kiện ở trên tay, không biết phải tiếp thu như thế nào.
Giang Thời Ngạn vốn không dám mở những tài liệu này ra.
Cậu đã có thói quen trốn tránh, vẫn muốn chờ đợi, chờ một khoảng thời gian sau sẽ ổn hơn thôi.
Rồi sẽ đến một ngày, nhà họ Tống không còn mạnh như vậy nữa, nhà họ Giang không cần nhìn sắc mặt nhà bọn họ, đến lúc đó sẽ tốt thôi.
Nhưng không ngờ, nhà họ Tống cực kì giống một cây đại thụ, bao nhiêu năm qua cành lá càng ngày càng tươi tốt, đã nhanh chóng che khuất bầu trời rồi.
Tống Cẩm Dịch là người có IQ cực kì cao.
Y đã dùng tài hoa và thiên phú không ai sánh kịp để thao túng tất cả, lợi dụng sự ích kỉ và tham lam của con người, với ý đồ dùng quyền và tiền làm cho lương tri con người phai mờ.
Nhiều năm như vậy, quả thật y đã rất thuận lợi.
Nhiều năm như vậy, chuyện của Tống Lăng, không ai dám nói, cũng chẳng ai dám hỏi.
Lần này, y lấy 50% cổ quyền của Bảo Mộc ra mê hoặc cậu.
Và cậu xiêu lòng.
Nhưng Tống Lăng đã thay đổi rồi.
Hắn không chỉ là một công cụ nữa mà bắt đầu có suy nghĩ và tam quan, có mục tiêu và dục vọng, có niềm tin và sự kiên trì của bản thân.
Những thứ mà bao nhiêu năm qua Tống Cẩm Dịch vẫn luôn liều mạng cướp lấy đó, hắn đã tìm lại từng thứ từng thứ một.
Trước khi ra nước ngoài, Tống Lăng đã nói chuyện với cậu, con người không phải chỉ biết cá lớn nuốt cá bé, chưa từng thấy không có nghĩa là không tồn tại, tất cả mọi người đều có quyền sống hạnh phúc.
Hắn nói cuộc sống trước kia quá tệ, phải thoát ra sớm hơn, làm chút chuyện mình thích đi.
Đúng vậy, cuộc sống trước kia quá tệ.
Giang Thời Ngạn ngồi xuống, mở túi tài liệu ra, đều là ảnh chụp mấy đoạn chat trên mạng, bị người ta in ra, trên đó còn có chữ.
Giang Thời Ngạn nhận ra, đó là chữ viết của Thôi Tử.
Tờ thứ nhất là lúc cậu dùng bút danh Lời Thề vẽ tranh trên Tieba, có người đã để lại tin nhắn cho cậu.
[Khoai tím nhỏ]: Bánh matcha mousse mẹ tôi làm rất ngon nhưng lại không có ai mua.
Mẹ rất buồn.
Ba tôi lại vừa ly dị với mẹ nữa.
Tôi phải an ủi mẹ như thế nào đây?
Phía dưới có tin nhắn trả lời của cậu.
[Lời thề]: Quán mẹ cậu ở chỗ nào?
[Khoai tím nhỏ]: Ở đường Tây thành phố A, quán bánh ngọt Duy Nhất.
Trên tấm ảnh này còn có chữ viết tay:
[Nam thần của mình là một người lương thiện, dịu dàng]
Giang Thời Ngạn nhận ra, đây là nét chữ của Thôi Tử.
Tấm ảnh thứ hai là tin nhắn cậu đã từng post lên Weibo, ảnh chụp cửa quán bánh ngọt, còn gắn thêm định vị.
[Matcha mousse của quán bánh ngọt Duy Nhất ngon lắm]
Giọng văn máy móc, hoàn toàn không giống với tin nhắn cậu hay đăng lên Weibo.
Năm ấy cậu 16 tuổi, Tống Lăng 13 tuổi, Tống Lăng nói: "Có matcha mousse ở một quán bánh ngọt ngon lắm, tôi mua cho cậu ăn nhé."
Tống Lăng mua về, cậu ăn xong, Tống Lăng lại quấn lấy cậu để cậu post Weibo.
Giang Thời Ngạn không dám lật sang trang tiếp, nhưng lại tự ngược lật từng trang từng trang, có mặt bìa truyện tranh mới của cậu, có ảnh trên Weibo của cậu, mỗi một tấm Thôi Tử đều nghiêm túc ghi lại những lời trong lòng.
[Nam thần của mình kí hợp đồng với mạng Ngôi sao rồi! Vui quá, kho báu nhỏ của mình cuối cùng cũng được rất nhiều người biết đến rồi! Cố gắng lên!!]
[Nam thần của mình xuất bản sách rồi! Anh ấy còn có một fan nhiều tiền, á á á!] [Thật nhiều người thích anh ấy! Cố gắng lên!]
[Nam thần của mình còn lâu mới đạo nhái, không bao giờ, cố gắng lên!]
[Nam thần của mình cuối cùng cũng thành đại thần rồi, kho báu nhỏ của mình cuối cùng cũng hot rồi, cố gắng lên!]
[Hình như anh ấy yêu rồi, người kia là nam, xuỵt, chúc mừng! Cố gắng lên!]
...
Trang A4 cuối cùng, phía trên chỉ có mấy chữ viết ngoáy.
[Đợi anh ấy nói lời xin lỗi, cố gắng lên nhé.]
Tập tài liệu rất dày, là bằng chứng trưởng thành của một cô gái, giữa những con chữ từ khi trẻ trung ngây thơ cho đến lúc trưởng thành lý trí, thứ duy nhất không đổi là trong mỗi câu nói đều có chữ "Cố gắng lên".
Giang Thời Ngạn vội vàng lên mạng, tra cái tên Khoai tím nhỏ trên Tieba và Weibo, chỉ tiếc là không tìm được, đã bị xoá sạch sẽ.
Giang Thời Ngạn ngồi im tại chỗ.
Những status và chú thích này giống như một tấm gương, soi chiếu rõ ràng mặt hèn yếu và xấu xí của cậu.
Những con chữ chân thành này biến thành vô số cái miệng há ra, cười nhạo cậu, không để cho cậu chạy trốn.
Nhưng bản thân như vậy, lại được một người chân thành nhiệt huyết yêu thương, cậu đã giúp cô gái đi trọn thanh xuân của mình.
Nhưng cậu lại không biết gì cả.
Tống Lăng nói không sai, cuộc sống của cậu, quả thật quá tệ.
Những chuyện rách nát về nhà họ Giang, nhà họ Tống nổi tiếng trên mạng, sự nghiệp học tập,...!ngày nào cũng quấy rầy cậu không thể ngủ yên, ác mộng quấn thân, cậu thật sự đã phiền muốn chết rồi.
Nhiều con đường có thể đi như vậy, vì sự yếu kém và trốn chạy của bản thân, không có chủ kiến và nguyên tắc, bị cha mẹ định đoạt, bị nhà họ Tống định đoạt, bị buộc phải đi con đường mà mình ghét nhất.
Lúc này Tống Lăng gửi tin nhắn cho cậu, chất vấn cậu có phải đã nói gì không nên nói không.
Cậu cười, gửi cho hắn đoạn ghi âm vừa rồi mình ghi lại.
Đầu óc cậu trống rỗng, trước mắt cũng trống rỗng, lúc nhắm mắt lại, trong lòng hoàn toàn nhẹ nhõm.
Vậy thì để cho cậu ngủ một giấc thật ngon đi.
*
Lúc Chu Thanh Lạc lên xe, Tống Lăng hoàn toàn không nhìn thẳng vào cậu, mà bí mật liếc cậu một cái.
Dáng vẻ chuẩn bị làm việc gì đó.
Chu Thanh Lạc: "Anh sao thế?"
Tống Lăng: "Sao em ở đấy lâu vậy?"
Chu Thanh Lạc liếc nhìn điện thoại.
Cậu và Giang Thời Ngạn nói chuyện còn chưa tới mười lăm phút, "Mới mười lăm phút thôi."
"Mười lăm phút còn chưa đủ sao? Em còn muốn nói chuyện bao lâu nữa?"
Chu Thanh Lạc: "?"
Chu Thanh Lạc nhăn mày, nghi ngờ nhìn Tống Lăng, "Anh ăn phải thuốc nổ hả?"
Tống Lăng: "Nói chuyện lâu như vậy, nói cũng không cho nói."
Chu Thanh Lạc: "Đang yên đang lành anh tức giận cái gì? Tức đến mức nói chuyện cũng linh ta linh tinh."
Tống Lăng: "..."
Chu Thanh Lạc nhớ tới những tin nhắn vừa rồi Tống Lăng gửi, nhớ lại cái gì mà làm sao để gây sự với cậu, gây sự xong điên cuồng hôn...
Nhìn người nào đó chỉ thiếu viết mấy chữ "nhanh gây sự với anh đi" lên mặt, Chu Thanh Lạc hiểu ra, có thể hắn lại nghĩ tới cách kì quái nào đó, đang trong giai đoạn thí nghiệm.
Chu Thanh Lạc không nói nhìn hắn một cái: "Gây sự xong rồi tình cảm không nóng lên được đâu, anh đừng thí nghiệm nữa."
Tống Lăng ngẩn người, sau đó xị mặt nói: "Anh đơn thuần chỉ là tức giận thôi mà."
"Vậy anh nói cho em biết anh tức giận cái gì."
Tống Lăng: "..."
Chu Thanh Lạc rướn người đến, nhanh chóng hôn lên mặt hắn, "Tốt lắm, không cần biết tức giận vì cái gì, anh cũng đừng tức giận nữa."
Tống Lăng kiềm chế cong khoé miệng lên, cố làm vẻ lạnh lùng, "Đuổi cổ ăn xin đó."
"..." Gây chuyện đúng không, muốn diễn trò đúng không?
Con ngươi Chu Thanh Lạc đảo một vòng, sau đó cậu làm vẻ mặt đau khổ, thở dài một cái, "Haiz."
Tống Lăng bất giác thẳng người.
Tại sao Chu Thanh Lạc thở dài?
Hắn đã cảnh cáo Giang Thời Ngạn, cái gì không nên nói thì đừng có nói rồi mà.
Chẳng lẽ Giang Thời Ngạn đã nói gì không nên nói?
Tống Lăng: "Em thở dài gì đó?"
Chu Thanh Lạc cố làm mặt bi thương, "Xin lỗi anh."
Tống Lăng: "?"
"Em không hiểu anh bằng Giang tiên sinh, em cảm thấy tự ti."
"..."
Chu Thanh Lạc hơi diễn không nổi nữa, để không bị lộ tẩy, không thể làm gì khác hơn là lấy hai tay che mặt, dựa vào ghế phó lái, vô cùng tủi thân: "Là em chưa đủ tốt, không hiểu về anh, đều là em sai."
Tống Lăng nhíu mày, lập tức gửi tin nhắn cho Giang Thời Ngạn.
[Cậu nói cái gì không nên nói rồi hả?]
Hắn nhận được lời mời kết bạn WeChat của Giang Thời Ngạn.
[Thông tin xác minh]: Gửi bằng chứng cho cậu.
Tống Lăng nhận lời.
Giang Thời Ngạn lập tức gửi cho hắn đoạn ghi âm mười lăm phút.
[Lời thề]: Chứng cứ.
Tống Lăng liếc nhìn Chu Thanh Lạc im lìm không lên tiếng, hắn chủ động lui một bước, "Đói không, muốn ăn gì, anh đưa em đi ăn."
Chu Thanh Lạc đau lòng ôm đầu: "Em không xứng, không xứng để anh tốt với em."
Tống Lăng: "..."
Chu Thanh Lạc: "Đừng nói chuyện nữa, anh để em sám hối