Trương Xuân Minh thầm run rẩy trong lòng.
Mặc dù Chu Thanh Lạc cười, nhưng ánh mắt cậu lại ngày càng lạnh.
Cậu cầm chiếc bút bi trong tay, ấn cộp cộp không ngừng, giống như đang gõ một mật mã khủng khiếp nào đó xuống quyển sổ.
Chẳng lẽ nói nhiều vạ miệng rồi sao?
Nhưng rõ ràng ông đang khen ngợi mà.
Khen người còn sai nữa hả?
Trương Xuân Minh không nghĩ ra lí do, đang định nói sang chuyện khác, Chu Thanh Lạc ngừng động tác tay, dịu dàng nói: "Ngài nói tiếp đi ạ."
Bỗng nhiên Trương Xuân Minh hiểu được cái gì gọi là dao dịu dàng, rõ ràng là một câu nói nhẹ nhàng nhưng Trương Xuân Minh lại cảm thấy như có người đang cầm dao dí vào cổ ông uy hiếp.
Có lẽ khí chất của con người là một thứ thần bí và kì quái, hơn nữa lại có tính chất lây lan gần mực thì đen, lúc này Trương Xuân Minh nhìn thấy khí chất u ám trên người cậu có mấy phần giống với Tống Lăng, tựa như chiếc bút bi trên tay cậu sẽ đặt lên động mạch chủ của ông một giây sau.
Trước kia Tống Lăng dùng bút đặt lên động mạch chủ ở cổ của người khác, dáng vẻ muốn đâm hay không, cũng không phải là ông chưa từng thấy.
"Cái biệt thự bầu trời của hắn đang được sửa chữa rồi, chắc là đầu mùa xuân là có thể ở được."
"Còn nữa không?"
Trương Xuân Minh lập tức lắc đầu: "Hết rồi." Chuyện bóp cổ người ông cũng không dám nói đâu.
Chu Thanh Lạc: "Thật sự không còn nữa?"
Trương Xuân Minh nghĩ một chút, trả lời như vậy có lẽ không chặt chẽ bèn nói: "Đương nhiên vẫn còn, bản lĩnh của sếp Tống cũng không chỉ những thứ này, nghe nói hắn là một người nhất kị tuyệt trần(*) trong giới chứng khoán, nhưng tôi không biết, cũng không dám nói bậy nói bạ."
(*) 一骑绝尘: Dùng để ví von trong số rất nhiều người cạnh tranh, có người đặc biệt nổi bật hơn xa những người khác.
Trương Xuân Minh vừa dứt lời, điện thoại của ông vang lên, ông giống như được đặc xá, ra hiệu cho Chu Thanh Lạc rồi đi ra ngoài nhận điện thoại, sau đó không trở lại nữa.
Đến khi căn phòng yên tĩnh lại, đầu Chu Thanh Lạc trống rỗng, nhưng tâm loạn như ma.
Trương Xuân Minh vừa mới nói một lượng tin tức quá lớn, cậu hơi lờ mờ, không biết nên phản ứng như thế nào, cũng không thể làm gì khác hơn là ngồi ngẩn ngơ, thả lỏng bản thân.
Hoá ra quán cà phê là của Tống Lăng, đại bình tầng cũng là của Tống Lăng, mấy thứ đó đều có liên quan đến Giang Thời Ngạn, trừ cậu ra, tất cả mọi người đều biết.
Hắn cũng không phải là khách hàng VIP gì ở quán cà phê mà là chủ, bảo sao Thôi Tử sấm rền gió cuốn vẫn luôn cung kính trước mặt hắn.
Đại bình tầng đó, chắc là nơi ở trước kia của hắn nhỉ?
Chu Thanh Lạc mở lại video mấy trăm vạn lượt like ra, xem lại weibo của Giang Thời Ngạn, đàn piano lớn trong video, xuất hiện vô số lần trên weibo của Giang Thời Ngạn.
Piano lúc mặt trời mọc.
Piano buổi chiều.
Piano tà dương.
Piano đêm khuya.
Có đủ cả.
Chu Thanh Lạc nghĩ sơ sơ tới chi tiết trước kia Tống Lăng ở cùng với Giang Thời Ngạn.
Bạn nhỏ Tống Lăng là kẻ hèn mọn, Giang Thời Ngạn là một anh trai ấm áp, kẻ hèn mọn từ nhỏ đã theo sau anh trai ấm áp đến khi trưởng thành, vì hoàn cảnh trưởng thành quá quái dị, kẻ hèn mọn sinh ra bệnh ỷ lại với anh trai ấm áp.
Cho nên hành động xây quán cà phê, mua đại bình tầng này cũng có thể hiểu, dù sao thì những thứ này đều trong khả năng của sếp Tống.
Vì chia tay quá khứ, hắn bán hết tất cả mọi thứ không chút níu kéo, cũng chẳng có gì so đo.
Những thứ này cậu đều có thể hiểu.
Nhưng cái khiến cậu không thể hiểu là chỉ cần Tống Lăng không muốn nói, bạn bè bên cạnh hắn cũng sẽ giúp hắn giấu giếm vô điều kiện.
Giống như Thôi Tử, cô biết quán cà phê đó là của Tống Lăng, Tống Lăng mở cửa sau cho cậu, nhưng cô không nói gì, cái gì mà nhìn trúng tài hoa và thiên phú vẽ tranh của cậu chứ, cái gì mà quán cà phê cần hoạ sĩ chứ, đều là giả dối.
Giống như Tiêu Tả và Quan Minh Lãng, Tống Lăng giả nghèo vào ở nhà cậu, bọn họ cũng không nói lời nào, phối hợp với Tống Lăng để lừa cậu, nghiêm túc trợn mắt nói dối.
Giống như lần trước Tống Lăng biến mất một tháng không giải thích được, cậu đi tìm bọn họ, ai cũng nói, bọn họ cũng không liên lạc được với hắn, có lẽ hắn thật sự có lý do bất đắc dĩ nào đó, bảo cậu chờ đợi.
Tất cả mọi người đang diễn trò, chỉ có một mình cậu chân tình thực cảm, nghiêm túc tiến bước từng bước từng bước.
Vốn là muốn mở phòng làm việc của mình, nhưng lại lựa chọn đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho hắn.
Vốn định sống một cách khoan khoái, nhưng lại năm lần bảy lượt lo lắng cho hắn, lo lắng hắn bị người nhà họ Tống bắt về, lo lắng hắn mất khống chế sẽ làm tổn thương bản thân, lo lắng bệnh của hắn có thể khỏi không, lúc nào mới khá hơn.
Cho nên người bên cạnh Tống Lăng, rốt cuộc coi cậu là cái gì vậy?
Chỉ cần Tống Lăng muốn lừa cậu là không có ai chịu nói thật với cậu.
Cũng đúng, Tống Lăng đang lừa cậu, những người khác có nghĩa vụ gì phải nói sự thật cho cậu chứ?
Chu Thanh Lạc cảm thấy rất nực cười, ban đầu bản thân rõ ràng nghĩ đủ cách để cách xa, giờ lại ngày ngày vây quanh hắn.
Mà giờ Tống Lăng cũng vì mình mà mua biệt thự bầu trời, nói là muốn ngắm sao trời ngắm đèn đuốc.
Có phải tâm tính của hắn lúc xây quán cà phê cho Giang Thời Ngạn cũng giống như vậy không?
Cậu không tham dự vào quá khứ của Tống Lăng, cậu không biết giữa Tống Lăng với Giang Thời Ngạn và giữa hắn với cậu có gì khác nhau.
Rốt cuộc hắn chỉ coi cậu là cọng rơm cứu mạng như Giang Thời Ngạn mà không ngừng dựa dẫm, hay thật sự coi mình là người yêu, muốn ở bên cạnh cậu.
Quan Minh Lãng từng nói, Tống Lăng là một bệnh nhân, có thể là như vậy.
Lúc đó cậu có thể rất tự tin nói cho Quan Minh Lãng không giống nhau, nhưng giờ cậu lại không nắm chắc lắm.
Chu Thanh Lạc cảm thấy rất vô lực, giống như một tháng mơ màng không biết tung tích của Tống Lăng hồi đó.
Cậu không thích cảm giác không thể khống chế này, không thích chút nào hết.
Cậu nhận lời hai người ở bên nhau, có lẽ là quá qua loa rồi.
Giờ cậu hi vọng bệnh của Tống Lăng sớm khá hơn một chút, nhanh kết thúc một chút.
Cậu hơi khó chịu, vừa mới muốn ra ngoài hóng mát một chút, Lý Khang Hà gọi điện thoại cho cậu, Tống Lăng đã kết thúc chữa trị rồi, người vẫn đang nghỉ ngơi ở phòng khám.
Liên quan tới bệnh tình của Tống Lăng, ông cần nói chuyện với cậu, bảo cậu tới phòng làm việc.
Chu Thanh Lạc khuyên bản thân tỉnh táo, giờ chưa phải là lúc tính sổ với Tống Lăng, chờ hắn khỏi bệnh rồi thì nói sau.
Cậu chỉnh đốn lại tâm trạng, đến phòng làm việc tìm Lý Khang Hà.
Mặc dù Lý Khang Hà có vẻ mệt mỏi, nhưng vẻ mặt tươi cười, giống như vừa hoàn thành một cuộc giải phẫu lớn khá là thành công.
Lý Khang Hà mỉm cười gọi cậu tới ngồi, "Ý chí và lòng tin của người bạn này của cậu được lắm đó, ham muốn sống sót rất dồi dào."
Chu Thanh Lạc hỏi: "Vậy lúc nào anh ấy khỏi?"
Lý Khang Hà cười, "Cậu và cậu ta cùng hỏi một câu hỏi, cậu cũng vội kết hôn hả?"
Chu Thanh Lạc: "?"
"Tống Lăng chỉ mong khỏi ngay lập tức, ngày mai hai người đi làm giấy đăng kí hết hôn ngay, cậu cũng vậy sao?"
Chu Thanh Lạc không biết Tống Lăng lại nói bậy nói bạ gì với bác sĩ bèn nói sang chuyện khác, "Không phải là ý này, cháu muốn biết lúc nào anh ấy mới có thể khỏi bệnh?"
Lý Khang Hà cũng không nói đùa, nói chính sự với cậu: "Cậu ta đã chữa trị hơn hai tháng, vừa mới hoàn thành một đợt điều trị.
Theo tiến độ bình thường, cậu ta cần chữa trị khoảng một năm, nhưng khoảng thời gian này cậu ta biểu hiện không tệ, tích cực phối hợp, uống thuốc đúng hạn, lại còn ý chí kiên định, bệnh tình phục hồi tốt vô cùng.
Một số nỗi sợ ám ảnh thời thơ ấu như sợ bóng tối, nho, roi da,...!giờ căn bản cũng không sợ nữa, tiếp theo là giai đoạn phục hồi, nếu như không chịu kích thích mãnh liệt, giữ cho tâm tình thoải mái thì không phải vấn đề gì lớn."
Chu Thanh Lạc nghe không hiểu lắm, "Cho nên rốt cuộc là đã khỏi chưa hay là chưa khỏi?"
Lý Khang Hà: "Nói đơn giản là, phẫu thuật rất thành công, tiếp theo là giai đoạn phục hồi."
Chu Thanh Lạc: "Vậy thì chưa khỏi hoàn toàn rồi."
"...Có thể hiểu như vậy."
"Vậy anh ấy còn kém người bình thường ở chỗ nào?"
Lý Khang Hà vui vẻ, nếu trên thế giới nhiều người thú vị như thế này, vậy người có vấn đề về tâm lý sẽ ít đi rất đi nhiều.
Lý Khang Hà suy nghĩ, "Cũng từa tựa."
"Vậy kích thích mãnh liệt bao nhiêu mới gọi là kích thích? Mấy kiểu như gây gổ đánh nhau chia tay bình thường thì có được không?"
Lý Khang Hà im lặng, mặc dù chuyện này không liên quan gì đến triệu chứng lâm sàng của hắn hiện tại, nhưng Lý Khang Hà vẫn lấy tâm thái "thà huỷ một ngôi miếu còn hơn phá huỷ một cuộc hôn nhân" mà khuyên nhủ, "Cái này không được đâu, cậu ta còn muốn khỏi bệnh rồi khẩn trương kết hôn với cậu đó."
Chu Thanh Lạc: "Ngài không cần để ý tới việc này, ngài trả lời tôi, anh ta có chịu được hay không?"
Lý Khang Hà: "..."
Đương nhiên Lý Khang Hà biết yêu đương với người bệnh như Tống Lăng cực khổ như thế nào, cần phải giảng giải và bao dung hắn rất nhiều, bình thường có rất nhiều ưu tư, tủi thân cũng không có chỗ nào để xả, chỉ có thể tự tiêu hoá.
Có rất nhiều người ban đầu nói phải cùng bạn đời vượt qua bóng tối, kết quả là cũng khiến cho bản thân hậm hực.
Lý Khang Hà: "Nhìn niềm tin cậu ta muốn kết hôn với cậu như vậy, tôi sợ là không chia tay được đâu."
Chu Thanh Lạc: "Tôi sẽ cố gắng."
Lý Khang Hà sửng sốt, tiếp theo cười ha ha thật to, "Giới trẻ yêu đương vui thật đấy, vừa thích thả thính lại vừa muốn có thể nắm giữ trong tay."
Chu Thanh Lạc cũng cảm thấy tình yêu này thật sự ngày càng chó rồi, có thể cãi nhau hay không còn phải hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý.
Khỏi bệnh rồi đúng không?
Khỏi rồi thì bất ngờ buồn vui đan xen lẫn lộn thôi.
Nếu hắn chịu được, vậy thì ngược luyến tình thân với hắn một trận, chỉnh đốn cái miệng cả ngày lẫn đêm không đứng đắn.
Ai bảo hắn lừa người.
Ai bảo hắn lên màu cho Giang Thời Ngạn.
Ai bảo hắn xây quán cà phê cho Giang Thời Ngạn.
Ai bảo hắn chơi trò mất tích.
Ai bảo hắn mua đại bình tầng cho Giang Thời Ngạn, bán đi một cách phóng khoáng, đồ vật bên trong cũng không dọn dẹp bán đi lấy chút tiền.
Cậu không muốn già mồm so đo với hắn, nhưng chuyện này không thể cho qua như vậy, dù sao thì hắn còn kết hợp với nhiều người như vậy để lười cậu, Thôi Tử, Tiêu Tả, Quan Minh Lãng, Tiểu Từ, không ai vô tội hết.
Cậu cũng muốn xem xem, lúc nào Tống Lăng mới chủ động nói chuyện quán cà phê và đại bình tầng cho cậu.
Xem bọn họ còn lừa cậu tới khi nào.
Lúc này, điện thoại Lý Khang Hà vang lên.
Y tá gửi tin nhắn cho ông, nói là Tống Lăng đã tỉnh.
Lý Khang Hà: "Tống Lăng tỉnh rồi, đang tìm cậu đó, đi đi."
Chu Thanh Lạc đi tới phòng khám, Tống Lăng vẫn mệt mỏi nằm trên giường.
Quan Minh Lãng từng nói với cậu, chữa trị tâm lý có khi sẽ khiến cho người bệnh tưởng tượng lại tình cảnh lúc đó, sau đó vượt qua bằng ý chí của mình, như vậy mới có thể thoát khỏi tâm ma.
Nhìn tóc mai của Tống Lăng đã ướt đẫm, Chu Thanh Lạc rút khăn giấy ra, yên lặng lau mồ hôi trên trán và trên tóc của hắn.
Tống Lăng nắm lấy tay cậu, hôn lên bàn tay cậu, sau đó áp sát lên mặt mình, "Vợ, em tới rồi."
Y tá ho khan, "Nếu bệnh nhân đã nghỉ ngơi đủ rồi thì có thể về."
Cô nói xong thì đi ra ngoài.
Chu Thanh Lạc muốn rút tay về, "Đừng gọi bậy bạ."
Tống Lăng không để ý, gò má cọ vào lòng bàn tay cậu, "Thanh Lạc à, vừa nãy anh mơ lại cơn ác mộng hồi bé."
Những cảnh trong mơ tối tăm u ám kinh khủng, những thứ khiến cho hắn nghe thôi đã sợ hãi, những ác nhân hăm doạ người khác, tất cả đều xuất hiện trong giấc mơ.
Ngón cái của Chu Thanh Lạc hơi động, lau sạch mồ hôi trên tóc mai hắn.
Tống Lăng kéo người vào trong ngực, hôn lên má cậu.
"Trong mơ, anh chạy mệt quá, không thể chạy thoát, không tìm được cửa ra, bốn phía rất đen."
"Nhưng Thanh Lạc của anh đợi anh ở bên ngoài, em ấy đợi anh ra ngoài để cưới em ấy."
"Thanh Lạc à, anh chạy thoát được rồi, anh có thể yêu em như một người bình thường."
Tống Lăng một hơi nói bốn câu, dáng vẻ dương dương đắc ý, giống như đứa trẻ tranh công đòi thưởng.
Chu Thanh Lạc ngẩn người, "Anh chắc là anh yêu em sao?"
Tống Lăng hôn lên môi cậu, "Sao vậy, muốn tự thể nghiệm không?"
Chu Thanh Lạc cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Tống Lăng có thể đi tới ngày hôm nay, chỉ có cậu biết nó khó khăn thế nào, những lời nhẫn tâm kia cậu cũng không nói ra khỏi miệng.
Cậu cười vỗ lưng hắn một cái, "Chúc mừng anh, sau này có thể sống khoẻ mạnh rồi."
"Em nhận lời làm vợ anh rồi mà, không quên chứ?"
Chu Thanh Lạc đột nhiên tỉnh lại.
Nếu như giờ còn không biết chuyện quán cà phê và đại bình tầng, chắc chắn cậu sẽ bị lời ngon tiếng ngọt của người nào đó đầu độc.
Có câu nói rất hay, đàn ông không ác, địa vị không yên.
Cậu giãy ra khỏi Tống Lăng, đứng lên, lạnh lùng nhìn hắn, "Khỏi rồi thì về nhà đi."
Tống Lăng nhạy cảm nhận thấy được sự biến đổi của Chu Thanh Lạc, "Anh khỏi bệnh rồi, em không vui sao?"
Chu Thanh Lạc gật đầu, "Vui."
"Vậy tại sao em không cười?"
"Em vui trong lòng."
"..."
Tống Lăng cảm thấy