Editor: Achlys
Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Lạc tới phòng làm việc Không Giờ để phỏng vấn, không ngờ lại nhiều người như vậy, thậm chí còn có tiến sĩ học ở nước ngoài, CV chất cao một đống.
Chu Thanh Lạc cầm CV ba trang giấy với trình độ đại học chuyên ngành thiết kế mạch điện, đứng run rẩy giữa đám người.
Phỏng vấn cũng rất chính quy, đoán chừng là lựa chọn nhân viên dự bị dựa theo tiêu chuẩn, lại còn có thảo luận nhóm không lãnh đạo nữa.
Chu Thanh Lạc không ngờ, thế giới này cũng nguy hiểm như vậy, xin làm hoạ sĩ, lại còn phải xét thêm cả năng lực phối hợp.
Cậu thừa nhận, cậu chẳng có chút khả năng phối hợp nào hết.
Cậu chỉ có kỹ thuật, muốn ăn chút cơm tay nghề mà thôi.
Lúc Chu Thanh Lạc nhìn vào đề bài cũng rất mờ mịt.
Một máy bay tư nhân rơi xuống một hoang đảo, trên máy bay có sáu người: phụ nữ mang thai tám tháng, chuyên gia lĩnh vực nguồn năng lượng mới, bác sĩ có thể chữa khỏi bệnh ung thư, phi hành gia tìm được hành tinh phù hợp với loài người, một chuyên gia có thể sinh tồn trong hoàn cảnh tự nhiên, còn có một kẻ lang thang.
Nhưng công cụ để chạy thoát là một khinh khí cầu chỉ có thể chứa một người, nên để cho ai rời đảo?
Lúc này Chu Thanh Lạc tuyệt đối không ngờ tới, xin việc làm hoạ sĩ lại cần kiểm tra cả nhân tính.
Mấu chốt là cậu sẽ bị chia đến nhóm CV trung bình dày nhất, ánh mắt chiếu xuống gọng kính đen của bọn họ cũng loé lên ánh sáng của tri thức, Chu Thanh Lạc cảm thấy buổi phỏng vấn này toang rồi.
Hôm qua mình còn khoác lác chém gió, không biết bây giờ nói với viện trưởng Mã một câu, để bà ấy nói chuyện với ông chủ Tô thì còn được không nhỉ?
Bọn họ ai cũng thảo luận rất gay gắt, có cách nhìn của mình, ai cũng thẳng thắn nói ra, Chu Thanh Lạc cảm thấy nghe ai nói cũng có lý, nghe được một lúc thì đã đi vào cõi bồng lai tiên cảnh.
Chu Thanh Lạc vừa đi vào cõi bồng lai tiên cảnh một lúc, trí tưởng tượng và linh cảm đã bung ra.
Một phụ nữ có thai tám tháng, hẳn là một con chuột túi.
Bác sĩ có thể trị khỏi bệnh ung thư, hẳn là một con ngỗng, nghe nói ngỗng trước mắt vẫn chưa bị bệnh ung thư.
Chuyên gia lĩnh vực nguồn năng lượng mới, hẳn là ong mật.
Phi hành gia đó chính là chim ưng.
Chuyên gia sinh tồn hẳn là hải âu, dù sao thì nó là là bảo vệ giỏi giang của bãi biển mà.
Người lang thang thì sao, không đúng, sao người lang thang lại có thể ngồi máy bay tư nhân?
Chu Thanh Lạc không ngừng nghĩ bậy nghĩ bạ, mọi người đang rào rào ghi chép tổng hợp, cậu lại rào rào vẽ truyện tranh.
Chỉ một lát sau, một thế giới động vật đã tưng bừng trên giấy, có nét đặc sắc, ý tưởng tươi sáng, con ngỗng to dương dương đắc ý, con chuột túi đội hào quang mẹ hiền trên đầu...
Tất cả mọi người đều đã thảo luận xong, sau khi lần lượt từng người phát biểu xong, Chu Thanh Lạc vẫn luôn vùi đầu vào vẽ tranh rốt cuộc cũng bị đại diện không thuộc nhóm lãnh đạo chọn, "Bạn học này, cậu còn chưa phát biểu ý kiến."
Chu Thanh Lạc ngẩng đầu, mới nhớ ra bọn họ là một nhóm.
Mọi người đồng thời yên lặng, rối rít nhìn về phía cậu, giống như nhìn một người bị đào thải.
Vừa đúng lúc người phỏng vấn lướt qua cậu, liếc nhìn bản vẽ của cậu.
Chu Thanh Lạc yên lặng giấu bản vẽ đi, nhưng chưa kịp giấu, người phỏng vấn đã lấy bản vẽ của cậu đi.
Chu Thanh Lạc: "?"
Người phỏng vấn này tuổi không lớn lắm, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lại có nét bướng bỉnh, ánh mắt khinh thường, nhìn người bằng lỗ mũi, kiêu ngạo lên trời.
Mặc dù hắn mặc âu phục, nhưng lại cảm giác không đứng đắn như những người phỏng vấn khác.
Cảm giác có chút giống với Tống Lăng.
Chu Thanh Lạc không nhịn được mà cong khoé miệng, nhìn sang chỗ khác.
Lúc này không nói mấy câu thì sẽ có cảm giác khinh thường người phỏng vấn, mặc dù bản thảo đã bị lấy đi, nhưng dù sao thì cậu đã biến nhân vật thành hoạt hình, vẫn còn nhớ một chút.
Chu Thanh Lạc hắng giọng, bắt đầu nói liều, "Tôi cảm thấy lúc này không thể dùng suy nghĩ bình thường để đoán xem ai đi ai ở, bác sĩ có thể đỡ đẻ cho phụ nữ có thai, chuyên gia nguồn năng lượng mới có thể phát minh ra nguồn năng lượng để sưởi ấm, chuyên gia sinh thái học có thể xử lý tìm được nguồn nước ngọt, kẻ lang thang thì dẫn dắt đứa trẻ, để bà mẹ có thể ở cữ, chờ phi hành gia sửa xong khinh khí cầu là mọi người đều có thể đi."
Tất cả mọi người đều biết cậu đang nói hươu nói vượn, nhưng không ai biết phải trả lời như thế nào.
Đại diện nhóm lên tiếng, "Nhưng đề bài quy định chỉ có thể đi một mình."
Chu Thanh Lạc: "Là khinh khí cầu trong đề bài chỉ có thể cho một người đi, điều kiện có hạn, giờ được cải tạo rồi, ai cũng đi được."
Tất cả mọi người: "..."
Đại diện nhóm khẽ khàng tăng gấp đôi sự khinh khỉnh không thể hiện ra, "Tôi cảm thấy cậu lạc đề rồi, tiếp theo tôi sẽ tổng kết một chút nhé."
Chu Thanh Lạc thở phào nhẹ nhõm, chớp mắt một cái, cậu mới phát hiện ra người phỏng vấn đang đứng ở nhóm của bọn họ, trong tay vẫn cầm bản thảo của cậu.
Những thành viên trong nhóm đều ra sức thể hiện, chỉ có Chu Thanh Lạc đang nghĩ lúc nào người phỏng vấn kia mới trả lại bản thảo cho cậu.
Nhóm nhỏ không lãnh đạo đã phỏng vấn xong, còn phải chờ nửa tiếng sau mới có điểm rồi mới tiến vào vòng đơn tiếp theo.
Chu Thanh Lạc chán nản nghịch điện thoại.
Nhóm chat của Công ty Khoa học kỹ thuật thông tin Lịch Chí vẫn vô cùng náo nhiệt, chủ nhóm chat là Lương Khâu, tên nhóm là [Cẩu cẩu Lịch Chí không sợ khó khăn].
Trừ Triệu Đại Du và Tống Lăng thì tất cả nhân viên trong công ty đều ở đó.
Mỗi ngày Lương Khâu đều có thể huỳnh huỵch rất nhiều tin nhắn trong đó, dù sao cũng là đồng nghiệp, chat chít với nhau, chém gió mấy chuyện vớ vẩn, cuối cùng vẫn là tán đến chuyện công việc.
[Lương Khâu]: Chắc chắn Tống Lăng mở cheated rồi, ba anh thợ da, thật sự không thể địch lại một Gia Cát Lượng(*).
Tui lo lắng một ngày nào đó Triệu Đại Du tống cổ chúng ta đi, chỉ giữ lại mình Tống Lăng thôi,
(*) Câu gốc là 三个臭皮匠,赛过诸葛亮: Ba anh thợ da, vượt xa Gia Cát Lượng, nói về trí tuệ tập thể bao giờ cũng sáng suốt hơn cá nhân, dù cá nhân đó tài giỏi đến mấy.
Nhưng ở trong truyện là một cá nhân xuất sắc còn vượt qua khỏi tập thể.
Cái lòn này không phải là người nữa rồi, năng lực làm việc quá mạnh gòi đó.
[Tô Vân Phàm]: Giờ sếp Triệu nhìn chúng ta như nhìn đám sâu bọ thôi.
[Lâu Dương]: Chỉ có thể nói nỗ lực không đáng nhắc tới trước mặt thiên phú.
[Lương Khâu]: Nếu một ngày dao tới tay, chém nghìn vạn nhát dao vào chó thiên phú.
Từ nhỏ đến lớn ông đây đều là học sinh giỏi, chưa từng bị người khác chèn ép như vậy.
[Lâu Dương]: Hai ngày nay anh ấy xin nghỉ, tôi nhất thời không còn cảm giác nguy cơ nghề nghiệp nữa.
Chu Thanh Lạc yên lặng xem đoạn chat của bọn họ, nhìn từng dòng tin nhắn liên quan tới Tống Lăng.
Ba người này đều là ba cái loa lớn, Chu Thanh Lạc chắp vá lại đoạn hội thoại của bọn họ, cũng có thể đoán được cuộc sống gần đây của Tống Lăng như thế nào.
Hắn nghiêm túc đi làm, cố gắng làm việc, nhưng vẫn suốt ngày giữ khuôn mặt liệt không để ý tới người khác, kiêu ngạo đến mức khó chịu, giống như một chiến thần mặt lạnh.
Sở dĩ thứ bảy hắn không tới công ty, chắc là đi gặp Lý Khang Hà rồi nhỉ?
Lý Khang Hà từng nói với cậu, Tống Lăng tới chữa trị đúng hạn, cũng rất phối hợp.
Nhưng Lý Khang Hà không nói cho cậu biết, niềm tin của Tống Lăng không mãnh liệt như vậy.
[Lương Khâu]: Ngày nào cũng làm thêm giờ đến muộn, chẳng lẽ hắn mệt ốm rồi, xin nghỉ hai ngày liền.
[Lâu Dương]: Đúng, lạnh như là đi chạm khắc băng ấy, vừa buốt lại vừa khắc.
Bị bệnh?
Chu Thanh Lạc hơi ngớ ra, thoát khỏi nhóm chat, mở avatar WeChat của Tống Lăng lên.
Thời gian trôi qua rất nhanh, không ngờ cậu và Tống Lăng đã một tuần không liên lạc rồi, khung đối thoại WeChat vẫn là ba tin nhắn xin lỗi của hắn.
Đêm đó Tống Lăng đã cuồng loạn hỏi cậu—
Em thấy sau khi im lặng thì hai người yêu nhau có thể tốt như trước được nữa không?
Hình như yên tĩnh nguội lạnh, thật sự không còn nói chuyện nữa.
Chu Thanh Lạc ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình chat, Lâu Dương gửi WeChat cho cậu.
[CZ là LP của tui]: Nửa tháng mười lăm ngày nữa là đám cưới của Triệu Thành và Lý Lộ rồi, về quê Lý Lộ, tôi đặt vé rồi, cậu đi từ Sơn Thành luôn hay về đây rồi đi cùng chúng tôi?
(*) CZ: Hai chữ cái đầu trong tên của Thôi Tử [cuīzǐ], LP viết tắt từ 老婆 vợ/bà xã.
Tên WeChat của Lâu Dương có thể hiểu là [Thôi Tử là bà xã của tui].
Chu Thanh Lạc nhìn tên WeChat của Lâu Dương thì vui vẻ.
Xem ra Lâu Dương đã theo đuổi được Thôi Tử rồi.
Sơn Thành ở phía Nam, quê của Lý Lộ là một thành phố nhỏ ở phía Bắc, không có sân bay, chỉ có thể ngồi tàu cao tốc, thành phố Thanh Lăng lại vừa vặn ở giữa hai thành phố.
Chu Thanh Lạc tra hành trình, Sơn Thành không có tàu cao tốc đến thẳng quê Lý Lộ, trở về thành phố Thanh Lăng sẽ đi thuận lợi hơn.
[Tam Thanh Tam Các]: Tôi đi cùng các cậu.
[CZ là LP của tui]: OK, vậy tôi đặt bốn vé.
Chu Thanh Lạc khựng lại, bốn vé, còn ai nữa?
[Tam Thanh Tam Các]: Cậu, tôi, chị Thôi, còn ai nữa?
Chu Thanh Lạc nắm điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ Lâu Dương trả lời.
Cậu không biết mình căng thẳng cái gì.
Cậu cũng không biết mình đang mong đợi cái gì.
Một lúc lâu sau, Lâu Dương mới trả lời.
[CZ là LP của tui]: Nhắc tới cũng thấy đúng dịp, Lương Khâu lại là đồng hương của Lý Lộ, vừa đúng lúc công ty nghỉ Tết Nguyên Đán, anh ta cùng đi với chúng ta, bảo là muốn ăn chùa đám cưới.
Tay Chu Thanh Lạc thả lỏng, thở dài khe khẽ, nhếch mép một cái.
Thật là đúng dịp mà.
[CZ là LP của tui]: Triệu Thành muốn đặt âu phục nhóm, cậu mặc size bao nhiêu?
[Tam Thanh Tam Các]: 180.
Khung đối thoại phía trên với Lâu Dương vẫn đang ở trạng thái nhập liệu, chớp rồi tắt, tắt rồi lại chớp.
[Tam Thanh Tam Các]: Cậu muốn nói gì thì nói luôn đi.
[CZ là LP của tui]: Gặp mặt rồi nói, nói qua điện thoại và nhắn tin không rõ được.
"Số 15 Chu Thanh Lạc là vị nào?"
Nghe thấy có người gọi tên mình, Chu Thanh Lạc lấy lại tinh thần, giơ tay, "Tôi."
"Đến vòng hai, tôi gọi cậu hai ba lần rồi, đang nghĩ gì thế hả?"
Chu Thanh Lạc hơi ngạc nhiên, vừa rồi biểu hiện của cậu lúc thảo luận nhóm không có lãnh đạo mà cũng có thể vào vòng hai sao?
Người vừa nãy cùng một nhóm với cậu còn đang chờ đợi, đều nhìn cậu như nhìn đám con ông cháu cha.
Chu Thanh Lạc cũng lờ mờ, sửa sang lại suy nghĩ rồi