Khanh Hoan vì Thịnh Minh Huyên mà ngay cả Chu thị cũng có thể không cần.
Chu Noãn Noãn cảm thấy, sở dĩ Khanh Hoan nói muốn từ hôn với Thịnh Minh Huyên trước mặt nhiều người như vậy đều là vì sáng hôm đó, Thịnh Minh Huyên tỏ ra quan tâm, săn sóc cô ta trong phòng luyện tập khiến Khạnh Hoan ghen tị (*), tức giận.
(*) Gốc là ăn giấm (吃醋) nghĩa là ghen tị.
Khanh Hoan vốn là một người rất nhạy cảm và rất hay ghen.
Chu Noãn Noãn cảm thấy bản thân mình đoán không sai nên cứ nói tiếp: “Hoan Hoan à, anh Minh Huyên và cả cô Thịnh, không phải là thật sự không thích em. Bọn họ chỉ không thích em xuất đầu lộ diện ra ngoài. Nếu lần công diễn này em bị loại, sau đó đi tìm anh Minh Huyên thì anh ấy nhất định sẽ đối xử rất tốt với em.”
Lúc Chu Noãn Noãn nói lời này, ngón tay căng thẳng đan vào nhau.
Độ ấm của nụ hôn của Thịnh Minh HUyên tối qua vẫn còn, tình cảm nóng rực trong mắt anh ta, cô ta cũng nhớ rõ.
Thịnh Minh Huyên không yêu Khanh Hoan mà là yêu cô ta, chuyện này cô ta đều biết.
Nhưng, cô ta thật sự không thể để Khanh Hoan tiếp tục ở lại “Thiếu Nữ Vinh Diệu” được nữa!
Hai ngày nay, trong đầu Chu Noãn Noãn vẫn luôn là dáng múa tuyệt vời lúc Khanh Hoan nhảy múa.
Cô ta nhường Khanh Hoan nhiều năm như vậy, nếu không có cô ta, Khanh Hoan cũng không có khả năng trở thành thế thân cho cô ta, rồi làm bạn gái của anh Minh Huyên lâu như vậy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Chỉ lần này thôi, cô ta muốn ích kỷ một chút, lợi dụng anh Minh Huyên để Khanh Hoan chủ động bị loại.
Hẳn là...không quá đáng lắm nhỉ?
“Tôi nhảy múa ở đây thì sao người khác thấy được?” Trọng điểm của Khanh Hoan vốn không nằm trên người Thịnh Minh Huyên, cô rất tò mò, Thịnh Minh Huyên và phu nhân có cọng lông đẹp không ở đây, sao thấy được cô đang xuất đầu lộ diện?!
“Em nhìn thấy những cái máy móc đó không?” Chu Noãn Noãn chỉ vào những chiếc máy quay đang bị khăn che, “Người bên ngoài co thể nhìn thấy em thông qua chúng nó.”
Khanh Hoan hơi mở to hai mắt, nâng gương mặt bảo: “Ai cũng có thể thấy dáng vẻ xấu xí của tôi sao?”
Chu Noãn Noãn nhìn gương mặt nhỏ khiến phụ nữ nhìn vào cũng rẽ rung động, trong lòng bực dọc, mím môi gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng bây giờ em chưa nổi tiếng nên người nhìn em vẫn chưa nhiều lắm. Nếu em tiếp tục vào vòng trong, thậm chí sau đó ra mắt thì người nhìn em sẽ nhiều hơn.” Cô ta nhìn Khanh Hoan lộ ra vẻ mặt “chuyện này rất nghiêm trọng”, hơi cong môi, nói: “Gia đình danh giá như nhà họ Thịnh không hy vọng nhất cử nhất động của con dâu đều ở dưới tầm nhìn của công chúng, cho nên…”
“Tôi muốn cố gắng vào vòng trong!” Khanh Hoan nắm tay.
“Không phải…” Chu Noãn Noãn luống cuống, vừa rồi còn tốt mà, sao đột nhiên lại rối loạn rồi, “Hẳn là em nên cố gắng không vào vòng trong chứ?!”
“Không!” Khanh Hoan lắc đầu, “Chẳng phải chị vừa nói sao?! Càng nổi tiếng thì người nhìn tôi càng nhiều.” Cô cong mắt cười như một con mèo ngốc, bây giờ cô không thể liên lạc được người đẹp khiến tim cô đập thình thịch, vậy nên cô muốn nỗ lực khiến người đẹp nhìn đến mình!
Đúng rồi!
Khanh Hoan nhớ tới gì đó, võ võ mu bàn tay của Chu Noãn Noãn: “Cảm ơn chị, nếu không có chị tôi đã không cố gắng như vậy.”
Bởi vì đồ ăn trong chỗ huấn luyện đều có khẩu phần, Khanh Hoan ăn không đủ no nên đã muốn chuồn từ lâu.
May mà Chu Noãn Noãn nói với cô chuyện này, nếu không cô đã bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy rồi.
Đối mặt với lời xin lỗi chân thành của Khanh Hoan, môi Chu Noãn Noãn run run: “Hoan Hoan…” Cô ta nhào qua muốn nắm chặt lấy tay Khanh Hoan: “Em suy nghĩ lại một chút đi, thật ra lời nói của chị cũng không đúng lắm.”
Song, cô ta chỉ nắm được không khí, trơ mắt nhìn Khanh Hoan nhẹ nhàng bước trở về phòng ngủ.
Đêm trước buổi công diễn, đại đa số thí sinh đều rất căng thẳng, phấn chấn. Trong ký túc xá như có hàng trăm con chim sẻ nhỏ trúng số độc đắc, ríu rít không ngừng.
Chỉ có ba tiểu phú bà ở phòng số ba của lớp D là không giao lưu với ai.
Giống như ba con chim công kiêu kỳ được phân bố trong ký túc xá.
Khanh Hoan trở về, vẻ mặt rất nghiêm túc, Quan Quán Quán thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Khanh Hoan trang nghiêm như vậy thì lập tức ngồi dậy: “Hoan Hoan, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Tôi đang suy nghĩ rất có tiếng tăm là gì, chính là kiểu có thể được nhìn thấy trên toàn thế giới sao?” Khanh Hoan khoanh chân ngồi trên giường, nghiêm túc nhìn Quan Quán Quán, “Bây giờ chúng ta cũng xem như có chút tiếng tăm nhỉ? Còn cách rất nổi tiếng bao xa?”
Quan Quán Quán chớp chớp mắt: “Cái tiếng tăm này rất khó để nói cụ thể.” Cô ấy nghĩ ngợi: “Có thể dựa vào lượng fan bao nhiêu, fan càng nhiều thì danh tiếng càng cao.”
Lâm Thu Thu đi đôi dép lê bằng nhung màu hồng nhạt cao mười lăm centimet giả vờ lơ đãng đi ngang qua: “Khụ khụ, tôi có hai triệu người hâm mộ trên weibo.”
Cô ta thấy Khanh Hoan lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thì thỏa mãn cong môi, sau đó nghe thấy tiếng Khanh Hoan: “Quao.”
“Hai triệu người hâm mộ thì lớn hơn một chén bao nhiêu ha.”
Lâm Thu Thu lập tức không để ý đến khuôn phép nữa, bóp eo nhỏ, tức giận bảo: “Tôi nói là fan chứ không phải đồ ăn! Là người thích tôi đấy, Khanh Hoan à, cậu thật sự nên ăn ít đi thôi!”
Quan Quán Quán bị Khanh Hoan trêu đùa đến đau cả bụng, thấy sườn mặt ngây thơ của Khanh Hoan thì ngón tay ngứa ngáy, muốn sờ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Cô ấy nhẹ nhàng nhéo cặp má trơn mềm, căng bóng, đàn hồi như đậu hũ trắng của Khanh Hoan: “Nếu mỗi ngày tôi cũng rút tiền mặt như người nào đó thì tôi cũng có thể có hai triệu fan.” Rồi híp mắt như đang suy tư gì đó: “Ở giới giải trí thì hai triệu người hâm mộ cũng không đáng là gì, đỉnh lưu chân chính như Thịnh Minh Huyên thì đều có mấy chục triệu fan ấy chứ.”
“Cậu chính là đang ghen tị với tôi!” Lâm Thu Thu trừng mắt nhìn Quan Quán Quán: “Dù sao cũng tốt hơn tuyến 18 như cậu mà chỉ có mấy trăm nghìn fan.”
“Mấy trăm nghìn fan là tuyến 18 à?!” Nghê Thải cao quý, lạnh lùng không nghe nổi nữa: “Trước khi bước vào giới giải trí, mấy người không phân tích và tích hợp số liệu của giới giải trí sao?”
“Bớt thượng đẳng đi!” Lâm Thu Thu lại trừng Nghê Thải: “Tốt nghiệp đại học danh tiếng thì ngon lắm à!”
Ba tiểu phú bà bắt đầu cãi nhau.
“Này…” Khanh Hoan yếu ớt nhấc tay lên: “Các cậu cãi nhau thì tôi không phản đối, nhưng…”
Cô nhíu mày, nhìn ba người đang vây quanh mình, mỗi người vươn một tay ra nhéo má cô.
“Tại sao phải vừa bóp mặt tôi vừa cãi nhau vậy?”
Máy quay trong phòng ngủ vẫn chưa chưa tắt nên khán giả đều thấy hết. Ngay từ đầu, bọn họ còn cho rằng Nghê Thải và Lâm Thu Thu tụ lại chỗ Khanh Hoan là muốn đánh một trận, không ngờ bọn họ tụ lại bên nhau chính là để nhéo mặt của Khanh Hoan.
[A, nhóm tiểu phú bà cùng nhau véo má chim bồ câu hòa hợp quá, khiến tôi cũng muốn sờ thử. Khanh Hoan hơi phúng phính kiểu trẻ con, làn da còn rất đẹp, thoạt nhìn gương mặt nhỏ nhắn có cảm giác rất đã khi sờ vào.]
Nghê Thải lạnh lùng liếc nhìn ba cô ngốc chung phòng rồi quay đầu lấy một cuộn giấy từ vali, giũ ra.
Đám Khanh Hoan trợn tròn mắt, bởi vì tờ giấy giống như bản vẽ kia toàn chữ là chữ.
Nghê Thải đeo mắt kính lên, không biết lấy cây thước cầm tay có thể thu gọn được (*) để giảng bài từ đâu ra, chỉ chỉ lên giấy: “Đánh giá danh tiếng của một nghệ sĩ tuyệt đối không chỉ dựa vào số người hâm mộ mà còn là địa vị đại ngôn, tỷ lệ lên hình, phiên vị** trong phim điện ảnh, tỉ suất người xem trong các bộ phim truyền hình đã tham gia diễn xuất, xếp hạng số liệu buôn bán xung quanh…”
(*) Là cái cây thế này, nó có thể kéo ra, rút vào được:
(**) Phiên vị là thứ tự xuất hiện tên diễn viên trong các hoạt động tuyên truyền và ở phần giới thiệu diễn viên đầu phim.
Khanh Hoan nghe không hiểu bất cứ câu nào nhưng cảm thấy rất lợi hại!
Không chỉ có cô mà sóng bình luận cũng xem đến ngây người.
“Tích hợp những số liệu này với nhau rồi tiến hành so sánh để phân cấp bậc.” Thước dạy học của Nghê Thải di chuyển: “Sau khi tổng hợp, tính toán xong, Quan Quán Quán và tôi là những thực tập sinh nghiệp dư dự thi, tuyến 40; Lâm Thu Thu là bà hoàng rút thăm trúng thưởng, tuyến 39; Khanh Hoan là ‘chuyên gia’ bị bôi nhọ, tuyến 38.”
Sau khi phân tích xong, Nghê Thải ngầu lòi cất cây thước dạy học đi.
Khán giả ngơ ngác trong chớp mắt rồi cười ầm lên:
[Ha ha ha! Tuy rằng tôi thường xuyên nghe người ta nói cái gì mà ngôi sao nhỏ tuyến 18, nhưng đây là lần