“Đạo diễn nói ma quỷ ở đây không phải loại hù người đâu, là loại ăn thịt người á.” Khanh Hoan thề son thề sắt, lông mi dài khẽ chớp chớp, quan tâm kéo ma nữ vào bên trong: “Chị gái à, chị xinh đẹp như vậy mà bị ăn thịt thì không hay đâu. Chúng ta âm thầm trốn ở đây, để ma quỷ không tìm thấy chúng ta.”
Thấy ma nữ hoài nghi trừng mắt nhìn mình, Khanh Hoan bày ra gương mặt tươi cười đầy lương thiện với cô ấy: “Chị gái à, chị đừng sợ, tôi là người tốt, người tốt đó.”
Ma nữ không nghi ngờ Khanh Hoan, mà nghi ngờ “quỷ sinh”.
Khanh Hoan buông miệng ma nữ ra, cẩn thận ló đầu ra khỏi mặt sau tủ để nhìn tình hình bên ngoài, sau đó là nghe thấy tiếng bước chân bình bịch. Cô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng hốt hoảng trốn chạy của ma nữ.
Để khách mời có trải nghiệm thực tế nhất nên chương trình không sắp xếp quay phim đi theo mà đặt rất nhiều máy quay ở gần vị trí nhân viên giả ma quỷ núp, cũng đủ để quay phim rồi.
Từ lúc Khanh Hoan khẽ ngồi xổm sau ma nữ, đôi mắt sáng chói, chờ mong nhìn ma nữ đang quan sát tình hình rồi quay đầu lại nhìn cô, sóng bình luận đã cười nắc nẻ:
[Đến đây, đến đây, đám nhóc nói Hoan Hoan của bọn tôi nhát gan ra xin lỗi đi! Tôi hỏi mấy bác là mấy bác dám ngồi xổm sau lưng ma nữ sao?]
[Ha ha ha, vì sao tôi lại hơi lo cho chị ma nữ nhỉ?! Cảm giác như cô ấy bị Khanh Hoan theo dõi á!]
[Không phải chứ, Khanh Hoan chạy đến hồi nào nhỉ? Đỗ Vũ ở bên kia đã sợ đến mức suýt tè ra quần, la to Khanh Hoan biến mất rồi!]
Cuối cùng, nhân viên công tác cắt đoạn phim từ lúc ma nữ hoảng loạn chạy đi đến lúc bóng dáng cô ấy khuất hẳn, lại cắt sang máy quay có thể quay Khanh Hoan. Gương mặt bối rối, khó hiểu của Khanh Hoan xuất hiện trên màn hình, khiến khán giả lại được phen cười vỡ bụng:
[Ma nữ: Nhấc váy, cong chân chạy như điên, đạo diễn vô lương tâm, công việc này vốn đâu phải là để ma làm chứ!]
[Khanh Hoan: Tôi quá sợ hãi nên bất cẩn dọa chị ma chạy mất, sóng bình luận hơi ngu ngơ chắc chắn lại nói người ta giả vờ yếu ớt! Hức, hức, hức!]
Bên kia, ma nữ vừa chạy vừa mật báo bằng tai nghe với các ma quỷ khác: “Bên khu phía đông có một khách mời kỳ quái lắm, kéo con ma là tôi đi trốn ma đó! Còn nhìn da mặt chảy xệ của tôi, khen tôi xinh đẹp! Tôi thật sự không chịu đựng được nên chạy luôn rồi, tôi thấy là cô ấy định trốn mấy người ở chỗ đó luôn á, mấy người có ai lớn gan thì đi qua dọa cô ấy ra ngoài đi!”
Để đạt hiệu quả tốt nhất, tổ chương trình còn đặc biệt mời đoàn đội làm việc ở nhà ma xếp hạng ba thế giới đến đây giả ma. Đội nhóm này cũng rất kiêu ngạo, cho rằng trong nước cho dù là kỹ thuật hóa trang hay là phương pháp dọa người thì họ cũng là đỉnh nhất. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Vừa nghe thấy ma da mặt trong đội của họ bị khách mời dọa chạy, sự kiêu ngạo của nhân viên công tác bị kích lên. Qua một hồi thảo luận, bọn họ phái quỷ không đầu gần khu phía Đông nhất ra gặp khách mời thú vị kia.
Trên đường quỷ không đầu đi về phía ngăn tủ mà ma da mặt chỉ thì gặp Đỗ Vũ đang thăm dò chuyện Khanh Hoan biến mất thế nào ở ngoài cửa, thuận tay quăng cái đầu lâu cầm trên tay qua.
Đỗ Vũ đang tập trung cao độ, rất căng thẳng bị tiếng lăn long lóc trên hành lang yên tĩnh dọa sợ, cơ thể cứng đờ cúi xuống, đúng lúc mắt to trừng mắt nhỏ với cái đầu mang theo nụ cười quỷ dị vừa lăn từ giữa hai chân anh ta ra.
Tiếng thét chói tai suýt nữa lao từ cổ họng Đỗ Vũ ra, nhưng mà anh ta nhịn xuống, anh ta vẫn nhớ rõ hình tượng người đàn ông mạnh mẽ của mình.
Người đàn ông mạnh mẽ sẽ không bị một quả đầu dọa sợ!
Đỗ Vũ tự thôi miên bản thân trong lòng, cong người, bàn tay run như mông corgi vươn về phía cái đầu kia, anh ta chuẩn bị nhặt nó lên rồi mỉm cười, giơ về phía ống kính để chứng tỏ, anh ta, người đàn ông mạnh mẽ, không hề sợ chút nào.
Anh ta thuận lợi nhặt cái đầu kia lên, không thể không nói, cái đầu này được làm tốt thật, xúc cảm lạnh băng khiến người ta miên man bất định. Đỗ Vũ lại nuốt một ngụm nước bọt, nở nụ cười nhẹ nhàng, vừa ngẩng đầu định nói lên cảm tưởng với ống kính thì đột nhiên thấy trước mắt có thêm một đôi chân.
Đỗ Vũ sắp khóc rồi, tuy nhiên anh ta không kiểm soát được bản thân, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn.
Một người không đầu đang “nhìn” anh ta.
“Aaaaa.” Đỗ Vũ dùng hết sức bình sinh để hét lên.
Khanh Hoan vất vả lắm mới yên lòng một chút, muốn đi tìm chị gái xinh đẹp kia thì bị giọng của Đỗ Vũ làm cho sợ đến mức lại trốn vèo vào sau tủ.
Sóng bình luận cũng không biết nên cười kiểu gì.
Anh hùng bàn phím thấy Khanh Hoan như vậy thì nổi giận, ôm bàn phím lên án: [Khanh Hoan, cô cứ giả vờ đi! Giả vờ như cô không nhát gan, kết quả đã dọa ma chạy mất! Cô cô cô lừa gạt tình cảm của chúng tôi!]
Quỷ không đầu dọa Đỗ Vũ xong thì rất vui vẻ, bước một cách không ra hồn người về phía trước. Nhìn thấy vị trí làm việc của ma da mặt, anh ta quay cái đầu trong tay, dùng tư thế ném bowling tuyệt đẹp để lăn cái đầu vào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Một hồi lâu sau, tiếng thét chói tai trong dự đoán không vang lên, quỷ không đầu thấy hơi kỳ bèn đi qua, nhìn phía sau ngăn tủ.
Không có ai.
Đầu cũng không có nốt.
Quỷ không đầu giật mình, dường như cảm nhận được gì đó bèn ngẩng đầu lên nhìn thấy cô gái ngồi trên mặt tủ, lụa trắng phấp phới, đang đặt đầu của anh ta trên vai mà khua tay múa chân. Khi phát hiện anh ta nhìn thấy cô thì cô ngượng ngùng cười: “Đầu của anh đẹp mắt quá!”
Dưới góc độ này, ánh sáng này khiến gương mặt trắng bóc của cô gái rất đáng sợ, nụ cười cũng rợn người.
Quỷ không đầu cảm thấy có cơn ớn lạnh từ xương sống lưng truyền lên.
“Em không kìm được mà thử một chút.” Khanh Hoan nghĩ ông anh không đầu này chắc là cao thủ có thể cười rơi đầu mà đám người bảo cô nói với cây gậy lửa đen nhắc đến lúc thi đấu. Vậy nên giọng điệu của cô rất nghiêm túc, mang theo sự kính trọng: “Có cần em giúp anh đặt lại không ạ?”
Khanh Hoan thấy quỷ không đầu không nói chuyện, cô ngồi ở trên vừa vặn rất thuận tiện nên bèn đặt đầu lên “cổ” đang chảy mắt đầm đìa của quỷ không đầu.
“HÌnh như…” Khanh Hoan cảm thấy không vừa lắm: “Đầu có hơi lớn hơn ạ.”
Cô cởi mở nghiêng đầu hỏi: “Tiền bối ơi, có phải anh nhặt sai đầu không?”
Cuối cùng quỷ không đầu cũng không chịu được nữa, cong chân chạy như điên, biến mất trong hành lang, ngay cả đầu cũng quên lấy.
Khóc than với tai nghe: “Vị khách mời kia đúng là cực đáng sợ đó! Dùng giọng nói mềm mại nhất để hỏi người ta có nhặt lộn đầu không! Còn gọi người ta là tiền bối, người ta là quỷ không đầu, cô ấy gọi tôi là tiền bối vậy thì cô ấy là cái gì? Hu hu hu, càng nghĩ càng thấy ớn!”
Đỗ Vũ vất vả lắm mới bình tĩnh được, vừa muốn đi đến thì nhìn thấy con quỷ không đầu chạy về phía mình. Không đợi anh ta kịp phản ứng lại thì trên ngăn tủ ở hành lang trước mặt có cô gái nhảy xuống, nhặt cái đầu trên đất lên: “Đầu của anh nè!”
Ánh trăng bao phủ, khóe miệng cô gái nhàn nhạt nhếch lên một cách quỷ dị.
Đỗ Vũ sợ đến mức run như cầy sấy: “Cô, cô, cô, cô…” Anh ta quyết đoán quay người, nhanh chóng chạy trốn, nháy mắt đã chạy vượt quỷ không đầu.
Khanh Hoan đang mỉm cười thân thiện: ?
Sóng bình luận cười đến mức cáp mạng muốn đứt ra:
[Ha ha ha, người và ma đọ tốc độ!]
[Khanh Hoan: Chẳng phải chỉ là cái đầu thôi sao? Mấy người chạy cái gì vậy?]
[Đỗ Vũ bị vả mặt bôm bốp, còn khinh thường Hoan Hoan của chúng ta, bảo cô ấy cách xa anh ta một chút. Giờ nhìn Hoan Hoan lại sợ đến mức chạy trốn nhanh hơn ma nữa!]
Khanh Hoan xách cái đầu to xinh đẹp của tiền bối, cảm giác mình can đảm hơn một chút, đúng lúc Lâu Thần và Ngô Khả từ khu tây nhìn thấy, đi về phía cô.
Hai người nhóm này đều cực kỳ bình tĩnh, dọc đường đều vô cảm đi ngang qua đủ loại ma quỷ.
Nhưng mà vận may của họ không tốt lắm, tìm lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được một báu vật nào.
Ngô Khả thấy Khanh Hoan còn ở cửa gần khu Đông, cô ấy nhớ tiếng thét chói tai vừa phát ra từ bên này thì đoán rằng Khanh Hoan bị Đỗ Vũ vứt bỏ, trốn ở đây vì sợ hãi.
Ngô Khả hỏi Khanh Hoan: “Cô định trốn ở đây hay là đi về phía trước với chúng tôi?”
Lâu Thần không có ý kiến gì với việc Ngô Khả dẫn Khanh Hoan theo, chớp mắt thờ ơ như không có chuyện gì.
“Tôi cũng đang định đi về phía trước nè.” Khanh Hoan hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: “Tôi cảm thấy hình như ma quỷ ở đây rất thưa thớt, tôi ở đây lâu như vậy rồi chỉ thấy hai người. Một là chị gái xinh đẹp, người còn lại là…” Cái đầu đẹp đẽ, mà hình như nó không phải là cái đúng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Chị gái xinh đẹp? Ngô Khả và Lâu Thần liếc nhau, đạo diễn nói từ đây đến cuối chỉ có mỗi Khanh Hoan là khách mời lên sân khấu, vậy chị gái xinh đẹp ở đâu ra?
Lúc Lâu Thần nhíu mày nghĩ ngợi thì thấy Khanh Hoan đang ôm gì đó: “Cô đang ôm cái gì vậy?”
Khanh Hoan sáng mắt, lộ cái đầu trong lòng ra: “Đầu đó.”
Lâu Thần và Ngô Khả nhìn cái đầu sinh động như thật trong lòng Khanh Hoan: …
“Đẹp không?” Khanh Hoan nhớ đến cái gì đó, ngẩng đầu tò mò hỏi: “Đầu của hai người cũng sẽ rơi xuống sao?”
Cảm giác như thuật quay đầu ở thế giới này rất phổ biến, nếu không tiền