Cái mặt quỷ ghép nên từ đồ trang điểm dường như cảm nhận được sự kích động chỗ cảnh cửa mở ra, lảo đảo trôi về bên này. Quản gia đang giằng co giữa chuyên nghiệp và không chuyên, trước khi quản gia lao đi thì Yến Hoài đã đẩy xe lăn vào phòng và đóng cửa lại. Mặt quỷ cũng bị tan ra theo luồng khí từ cánh cửa.
Yến Hoài điều khiển xe lăn đến trước mặt Khanh Hoan đang luống cuống tay chân đè bộ tóc giả: “Ngồi ngay ngắn.”
Hu hu hu, tại sao lại như vậy? Khanh Hoan khổ sở đặt tay lên đầu gối, ngoan ngoãn, tủi thân cúi đầu.
Cô muốn trải nghiệm cảm giác chị ma nữ có bộ tóc đẹp, tại sao tóc giả lại bay lên chứ.
Mấu chốt vẫn là ở trước mặt Yến Hoài.
Không có lớp trang điểm mặt quỷ, khuôn mặt nhỏ của Khanh Hoan lại trắng bóc, bởi vì có sự phúng phính của trẻ con nên làn da căng bóng đàn hồi như miếng đậu hũ khiến người ta không nhịn được muốn vươn tay chọc vào.
Ngón tay đặt trên đùi Yến Hoài hơi bứt rứt.
Giọng nói thì vẫn lạnh nhạt như thường: “Cô lấy tóc giả ở đâu đây?”
“Là đạo diễn của chương trình tôi tham gia cho đấy!” Khanh Hoan ngẩng đầu, cảm giác như Yến Hoài rất thích mái tóc giả của cô, nếu không thì anh sẽ không hỏi về nói. Khanh Hoan nghĩ ngợi, quyết định bỏ những thứ yêu thích đi, dù sao cô cũng không đội được. Cô duỗi tay, túm bộ tóc giả muốn bay lên trần nhà xuống, đặt vào tay Yến Hoài: “Vì anh thích nên tôi tặng anh đó!”
Đối với Yến Hoài mà nói, cảnh tặng tóc giả này khá quen thuộc.
“Anh mà đội bộ tóc giả này lên nhất định sẽ rất đẹp!” Khanh Hoan lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, nhìn Yến Hoài bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Yến Hoài nhìn bộ tóc giả khô khốc, bù xù, anh mím môi, miết bộ tóc giả trong tay rồi lại ngước mắt lên hỏi cô: “Là chương trình gì?”
Nhắc đến chương trình đó, khuôn mặt nhỏ của Khanh Hoan lại trắng bệch: “Là kiểu đạo diễn để mấy khách mời bọn tôi vào trong một tòa nhà rất kinh khủng, để bọn tôi tìm báu vật bên trong đó.” Trước mắt cô hiện lên gương mặt của đại ma vương, giọng nói khe khẽ: “Trong tòa nhà đó có một thứ rất đáng sợ.”
“Thứ rất đáng sợ?” Yến Hoài không cảm thấy cô gặp cái gì đáng sợ bên trong cả, anh thấy cô còn chạy trốn với đám quỷ mà. Những con quỷ đó đáng sợ như vậy còn không dọa được cô.
“Ừm, cái thứ đó tên là…” Khanh Hoan gật đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn Yến Hoài, đã là người thì rất khó tin lời của cô nhưng cô cảm thấy phải để Yến Hoài cẩn thận một chút, vậy nên cô gọi cái tên kia rất rõ ràng: “Nghiêm Quyết.”
Cái thứ tên Nghiêm Quyết có tên khác là Yến Hoài chăm chú nhìn Khanh Hoan.
“Anh ta rất xấu xa!” Khanh Hoan sợ Yến Hoài không để tâm đến đại ma vương bèn cố tình bổ sung, lộ ra răng nanh sắc nhọn, ra vẻ hung tàn: “Đạo diễn nói anh ta ăn thịt người đó.”
Yến Hoài ăn thịt người tiếp tục chăm chú nhìn Khanh Hoan.
“Á, không đúng!: Khanh Hoan bị Yến Hoài nhìn thì hơi ngượng ngùng, lắc đầu: “Tôi nói sai rồi.”
Yến Hoài vừa định ngưng nhìn bằng ánh mắt chết người thì nghe Khanh Hoan tiếp tục: “Sao tôi có thể gọi anh ta là đồ vật chứ?! Anh ta không phải là đồ vật!”
Yến Hoài lại không phải là đồ vật: Mình nghi ngờ cô ấy đang mắng mình, hơn nữa còn có cả đống chứng cứ!
“Anh ta thật sự rất đáng sợ.” Khanh Hoan kề sát người vào người Yến Hoài, chớp mắt, hy vọng Yến Hoài tin tưởng mình: “Anh nhất định phải cẩn thận, anh ta rất ghét những người xinh đẹp như anh.”
Cô nhớ rõ kiếp trước, mỗi lần đại ma vương thấy cô ngắm người đẹp đều sẽ rất tức giận, ma khí ào ạt tỏa ra ngoài, sau đó lại càng xấu hơn.
Yến Hoài tự mình chán ghét mình cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ của Khanh Hoan cẩn trọng chọt chọt anh: “Nhưng mà không sao cả, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Khanh Hoan nghiêm túc.
Tuy kiếp trước cô không có thiện cảm với những người chính nghĩa tính cách rối tinh rối mù, chỉ được mỗi gương mặt đẹp lắm, nhiều nhất cũng chỉ hứng thú với mặt của họ, đôi khi sẽ nhìn thêm vài lần thôi.
Nhưng Yến Hoài thì khác.
Cô cũng không thể nói ra điểm khác nhau là gì.
Dù sao từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Yến Hoài, cô đã cảm thấy cô nhất định phải cố gắng tranh thủ ở bên anh, không thể bỏ lỡ anh.
Yến Hoài khẽ nhíu mày, bắt đôi tay đang chọt loạn của Khanh Hoan: “Không cần.”
Anh không cần bất cứ ai bảo vệ.
Anh không cần ai cả.
Khanh Hoan bị từ chối, đôi mắt trở nên u tối nhưng mà cô lại nhanh chóng tự làm dịu bản thân, thậm chí gương mặt hơi phiếm hồng.
Yến Hoài kéo tay cô.
Yến Hoài cảm giác đầu ngón tay mang theo độ ấm của bàn tay nhỏ đang trượt lên, còn định ở nguyên trong tay anh.
Anh lập tức buông cô ra.
Đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự mất mát của cô gái thở dài: “Tôi vốn không quen Nghiêm Quyết, tại sao cô cảm thấy anh ta sẽ tìm tôi và tôi sẽ cần cô bảo vệ?”
Khanh Hoan khẽ chớp mắt, sau đó nghiêng người về phía trước, đôi mắt lóe sáng nhìn Yến Hoài: “Tôi biết anh không quen Nghiêm Quyết.”
Cô không để ý rằng khoảng cách giữa cô và Yến Hoài rất gần, gần đến mức Yến Hoài có thể đếm được lông mi mỏng manh của cô.
Trên người cô có mùi hương rất đặc biệt, kết hợp với giọng nói êm tai của cô khiến cả người cô tỏa ra hơi thở ngọt ngào như viên kẹo.
Yết hầu của Yến Hoài trượt lên xuống, anh quay mặt đi, dựa ra sau, kéo khoảng cách với cô.
Khanh Hoan cho rằng Yến Hoài phản ứng như vậy vì cô xấu nên đau khổ ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng tiếp tục nói: “Anh có đọc quyển sách “Tình yêu nhà giàu nghiệt ngã: Năm anh em tổng giám đốc bá đạo điều yêu tôi” chưa?”
Sự kỳ quặc ban nãy của Yến Hoài biến mất, anh cạn lời quay mặt nhìn cô.
Khanh Hoan lại rất nghiêm túc: “Trong quyển sách này viết, năm tổng giám đốc bá đạo đều yêu nữ chính, người em thứ năm cực kỳ độc ác, phát hiện nữ chính có thiện cảm với anh cả thì lập tức giết anh cả luôn…”
Khanh Hoan nhìn Yến Hoài với ánh mắt “Anh là anh cả, còn tôi là nữ chính”.
Yến Hoài mím môi, đuôi lông mày hơi nhướng lên: “Ý cô là, Nghiêm Quyết thích cô nên sẽ giết tôi, vì tôi thích cô à?”
“Không, không không.” Khanh Hoan lắc đầu thật mạnh, cô bị lời nói của Yến Hoài dọa sợ, sao đại ma vương có thể thích cô chứ, “Ý tôi là, tôi có ân oán với Nghiếm Quyết, có thể anh ta sẽ theo tôi và tìm được anh.”
Cô có ân oán với anh? Yến Hoài cụp mắt, suy tư một lúc cũng không có manh mối nào.
Anh di chuyển xe lăn định rời khỏi phòng Khanh Hoan. Khanh Hoan đứng lên, lặng lẽ đi sau anh, cô cũng muốn nhìn xem phòng mà Yến Hoài ở trông như thế nào.
Có phải giường mềm hơn phòng cô nên anh mới không muốn ở lại chỗ cô không.
“Không được đi theo tôi.” Giọng nói của Yến Hoài rất nhẹ nhưng vẫn rất khàn, mang theo cảm giác xa cách ngàn dặm.
Tầm mắt nhìn sang Khanh Hoan ngoan ngoãn đứng lại như con mèo nhỏ bị chủ nhân dạy dỗ, nhưng ánh mắt vẫn ngóng trộng dõi theo bóng lưng anh.
Yến Hoài không nhìn nữa, lúc bánh xe lăn đi qua cửa, âm thanh lạnh lùng vang