Chu Thừa tắt video call, chuẩn bị rời công ty để về nhà họ Chu.
Chu Noãn Noãn đứng ở đại sảnh nhà họ Chu, rưng rưng nước mắt không chịu rời đi: “Hoan Hoan, em thật sự muốn đuổi chị đi sao? Chị muốn có anh trai, cũng muốn có ba mẹ. Chị nhớ họ lắm. Nếu em không thích chị, chị có thể lánh mặt trong một căn phòng nơi heo hút, dù là phòng của người làm cũng được, chỉ còn có thể để chị ở bên ba mẹ, chuyện gì chị cũng làm được…”
Cô ta vừa nói vừa rơi nước mắt lã chã, đôi mắt thường xuyên nhìn ra ngoài, trong lòng nghĩ sao tối nay anh Minh Huyên không xuất hiện, tại sao còn chưa đến cứu cô ta.
Vốn không cần Khanh Hoan cất lời, người hầu nhà họ Chu đã nhận được mệnh lệnh của Chu Thừa, “mời” Chu Noãn Noãn còn đang muốn kéo dài thời gian để Thịnh Minh Huyên đến giúp ra ngoài luôn: “Cô Chu à, mời cô đi ra là ý của thiếu gia chúng tôi, cậu ấy cố tình nói với chúng tôi rằng sợ tiểu thư Hoan Hoan mềm lòng, bảo chúng tôi nhất định đừng để cô cầu xin với tiểu thư Hoan Hoan.”
Chu Noãn Noãn đau đớn bởi lời lẽ sắc nhọn của người hầu, cô ta nhìn sang Khanh Hoan đang gấp gáp ăn một bàn bánh kem vì không nhìn thấy TV. Ngay cả nhìn cô ta một cái, Khanh Hoan cũng lười thì làm sao có thể mềm lòng được?
Cô ta vẫn muốn đứng ỳ lại nhưng người hầu kẹp đứng trái phải kẹp cô ta, xách cô ta vào phòng để quần áo.
“Mời cô thay lễ phục, trang sức và giày ra.” Thái độ của người hầu rất khách sáo nhưng ba bốn người đứng ngoài cửa, rất có thể nếu Chu Noãn Noãn không phối hợp thì họ phải tự động thủ cởi sạch đồ của cô ta. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
“Mấy người…” Chu Noãn Noãn rưng rưng lệ nhìn mấy gương mặt lạnh nhạt kia, tủi thân đến run người: “Sao mấy người có thể đối xử với tôi như vậy?”
Chẳng phải chỉ là một bộ lễ phục, một bộ trang sức sao?
Trước kia cô ta muốn gì mà không có chứ?!
Vậy mà hôm nay bọn họ lại sỉ nhục cô ta bằng điều này!
“Cái này là tôi tự mua, mấy người không có quyền yêu cầu tôi như vậy!” Chu Noãn Noãn cầm làn váy, âm thanh suy yếu, giống như sắp ngất xỉu đến nơi vậy.
“Tiền của cô sao?” Nữ quản gia đầu tiên nghi ngờ Trần Lệ khi Trần Lệ vào ở, cũng là người đầu tiên bị đuổi đi, mãi đến khi Chu Thừa quay lại mới được mời về mỉm cười, lấy máy tính bảng ra, ấn vào: “Đây là bản tóm tắt tình hình tài chính của cô, phần trên cho thấy 99% thu nhập của cô đều đến từ nhà họ Chu.”
“Tôi, tôi có lời mời từ phim truyền hình, và cả phí quảng cáo, phát ngôn nữa.” Sắc mặt Chu Noãn Noãn tái nhợt, bất lực giản biện.
Nữ quản gia đã đoán được Chu Noãn Noãn sẽ nói vậy, đầu ngón tay lướt một cái. Chu Noãn Noãn chợt phát hiện, nữ quản gia này đã làm cho cô ta một cái powerpoint: “Sở dĩ cô được phim truyền hình, thương hiệu quảng cáo mời là vì quản lý của công ty Tinh Diệu, bà Mạnh Đóa Nhi, có cả bà Trần Lệ tham ô hàng trăm triệu của nhà họ Chu đập tiền vào nhiều hơn cả tiền thù lao cô nhận được, mà số tiền này đa phần là đến từ nhà họ Chu. Còn những lần chi tiêu khác thiếu gia của chúng tôi vẫn còn chưa truy cứu đến, ví dụ như mỗi tuần cô đi spa chăm sóc một lần, chi phí đều hơn sáu con số, còn có những lúc cô mời bạn bè tụ hội…”
Chu Noãn Noãn bị nữ quản gia nói đến mặt đỏ tai hồng, cắn môi: “Nhưng mà, tôi làm con gái của ba mẹ nhiều năm như vậy, làm em gái của anh trai nhiều năm như thế, những thứ đó…” Cô ta ngẩng đầu, nhìn nữ quản gia: “Chẳng lẽ không phải là tôi nên có được sao?”
Nữ quản gia thoáng ngạc nhiên, bà ấy ở nhà họ Chu nhiều năm như vậy, cũng là một trong những người nhìn Chu Noãn Noãn lớn lên, nhưng bà ấy không hề nhìn ra, Chu Noãn Noãn bình thường hiểu chuyện lại có lớp da mặt dày như vậy.
Chuyện đã đến nước này, vậy mà cô ta còn cảm thấy những thứ nhà họ Chu cho cô ta đều là lẽ thường tình.
“Không phải.” Giọng nữ quản gia lạnh lẽo: “Mẹ đẻ của cô ác ý đổi cuộc sống của cô và tiểu thư Hoan Hoan. bà ta phạm tội, mà cô, tuy không tham gia vào hành vi phạm tội của bà ta nhưng cô hưởng thụ lợi ích của việc phạm tội của mẹ cô.”
Lời nói không chút nể nang của nữ quản gia khiến Chu Noãn Noãn yên lặng siết chặt ngón tay, Chu Noãn Noãn muốn cãi lại nhưng lại không biết nên nói gì, nữ quản gia cũng không mất thời gian với cô ta nữa, ra hiệu cho nhóm hầu gái tiến lên, “giúp” Chu Noãn Noãn cởi bộ lễ phục sang trọng ra. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Chu Noãn Noãn ra khỏi phòng thay đồ với một bộ áo thun quần đùi bình thường đến không thể bình thường hơn, đôi mắt khóc sưng húp, lê từng bước nhỏ ra ngoài.
Đột nhiên ánh mắt cô ta sáng lên, bước chân cũng dài hơn: “Anh! Cuối cùng anh cũng quay về rồi!”
Sắc mặt Chu Thừa hơi mệt mỏi, bước từ cửa vào dưới ánh trăng sáng. Anh ấy thấy Chu Noãn Noãn cũng không quay đi mà đi thẳng đến, khóe môi Chu Noãn Noãn cong lên vui vẻ, cho rằng Chu Thừa vừa nhìn thấy cô ta đã mềm lòng, vừa muốn duỗi tay ôm thì thấy anh ấy lướt qua người cô ta.
Giống như không nhìn thấy cô ta vậy.
“Anh trai!” Chu Noãn Noãn nhíu mày, người anh từng yêu thương cô ta lại coi cô ta như không khí. Sao anh ấy có thể nhẫn tâm như vậy chứ?! Cô ta quay người muốn đuổi theo Chu Thừa, nhưng cánh tay lại bị nữ quản gia phía sau nắm lấy, cưỡng ép kéo ra ngoài.
“Đau quá!” Chu Noãn Noãn cố tình kêu lớn tiếng, muốn để Chu Thừa nghe thấy: “Anh ơi, cứu em, anh ơi…”
Mãi đến khi cô ta bị kéo vào trong màn đêm, Chu Thừa cũng không thèm ra giúp.
Cuối cùng Chu Noãn Noãn cũng thật sự có cảm giác mất đi tất cả, cô ta nhìn biệt thự cao cấp của nhà họ Chu ngày càng xa, đáy lòng cô ta cũng lạnh xuống. Trong đầu cô ta hiện lên hình ảnh mình đi đến đâu cũng được nâng niu, săn đón vì cô ta có thân phận thiên kim nhà giàu có nhất. Còn có mỗi lần cô ta nhận được trang sức, siêu xe mà người ta bỏ tiền cũng không mua được từ người nhà Chu Thừa, khiến tất cả mọi người nhìn cô ta đầy hâm mộ, những thứ này...đều bị Khanh Hoan cướp đi rồi sao?
Chu Thừa thở phào một hơi, thả lỏng bản tay đang nắm chặt, anh ấy nhìn Khanh Hoan, cô hoàn toàn không bị Chu Noãn Noãn ảnh hưởng, nhìn cô ăn hết miếng bánh kem này đến miếng bánh kem khác. Anh ấy nghĩ cô gái bình thường như cô cùng lắm là ăn hai cái bánh kem thôi, nhưng Khanh Hoan ăn liên tục năm sáu cái mà vẫn chưa có ý định dừng lại.
Chu Thừa lấy khăn tay satanh ra, lau khóe mắt qua cặp kính không tròng.
Trong đầu anh ấy tự hiện lên cốt truyện Khanh Hoan ở nông thôn từ nhỏ, phải chịu khổ, vất vả, vừa trở lại nhà họ Chu không bao lâu thì lại bị nhà họ Chu bị Trần Lệ chiếm giữ vì họ xảy ra chuyện. Cô ăn không đủ no lại không có đồ đẹp mặc, hiếm khi được ăn bánh kem nên đã ăn mãi không dừng được.
Khanh Hoan thấy Chu Thừa nhìn cô ăn chút bánh kem, vậy mà nhìn một hồi anh ấy lại khóc luôn. Cô dừng lại, hơi dính bẩn nên cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm bơ dính trên khóe môi.
Có phải cô ăn nhiều quá, làm Chu Thừa cảm thấy đau