Trong quán cà phê, phu nhân Thịnh và Khanh Hoan ngồi đối diện nhau, quán cà phê trong phim trường không có nhiều người nên Khanh Hoan tháo kính râm xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt to đẹp đẽ của phu nhân Thịnh để tẩy sạch đôi mắt bị đại ma vương làm ô nhiễm của mình.
Tại sao cô lại đồng ý đến quán cà phê với phu nhân Thịnh? Bởi vì cô từng thấy tình tiết tương tự trong mấy bộ phim truyền hình, để khiến cô gái cảm thấy không xứng đáng với con trai của mình nên mẹ của nam chính hẹn cô gái ra ngoài, lạnh lùng ném cho cô gái tấm thẻ ngân hàng rồi bảo cô ấy cút đi.
Khanh Hoan rất muốn trải nghiệm tình tiết trong phim truyền hình nên hứng khởi đi theo phu nhân Thịnh.
Nhưng nhìn gương mặt bự xinh đẹp tuyệt trần của phu nhân Thịnh, đột nhiên cô hơi đói bụng. Vậy nên Khanh Hoan gọi mấy cái bánh, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào phu nhân Thịnh, thật sự ăn rất ngon.
Phu nhân Thịnh cũng không biết Khanh Hoan đang liên tục tán thưởng bà ta trong lòng, chỉ cảm thấy Khanh Hoan vừa ăn bánh kem vừa nhìn mình chằm chặp không chớp mắt hơi đáng sợ. Bà ta và thằng con ngốc không giống nhau, bà ta xem phát sóng trực tiếp bữa tiệc của Trần Lệ, rõ ràng cảm giác được Khanh Hoan hoàn toàn khác với trước đây, giống như là...nữ chính mới truyện trùng sinh hoặc là xuyên sách ấy.
Đừng thấy Khanh Hoan trông như ăn bánh bình thường nhưng rất có thể cô đã hiểu rõ nội tâm của bà ta, hơn nữa đã nghĩ xong cách chỉnh đốn bà ta rồi. Phu nhân Thịnh càng nghĩ càng cảm thấy rợn gai ốc, vất vả lắm mới nặn ra được nụ cười giả tạo: “Hoan Hoan, lúc trước dì và Thịnh Minh Huyên có chút hiểu lầm với con, đó đều là vì Chu Noãn Noãn châm ngòi, con đừng để trong lòng nhé.”
Bà ta lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, lấy lòng mà đẩy cho Khanh Hoan: “Đây là chút tâm ý mà dì muốn đền bù cho con, con nhất định phải nhận lấy, coi như là tiền tiêu vặt dì cho con nhé.”
Khanh Hoan nhìn tấm thẻ trên bàn.
Chẳng trách bọn Quan Quán Quán đều bảo phim truyền hình là phi thực tế, đều là đưa thẻ ngân hàng nhưng thực tế không kích thích như trong phim truyền hình.
Không có cảm giác bị sỉ nhục bởi tiền tài.
Khanh Hoan hơi mất hứng thốt ra mấy chữ cô mới học được trên mạng: “Chỉ vậy thôi sao?”
Phu nhân Thịnh thấy Khanh Hoan không hài lòng thì thầm thốt lên không ổn trong lòng, bà ta càng cảm thấy ánh mắt Khanh Hoan nhìn mình sâu thẳm đến mức không lường trước được. Vốn dĩ bà ta muốn ụp tất cả các nồi lên đầu Chu Noãn Noãn, nhưng bây giờ xem ra, Khanh Hoan đã biết tất cả rồi. Cô biết bà ta lén lút liên hệ với Trần Lệ, định nhét Khanh Hoan vào nhà họ Yến, cho Khanh Hoan cưới tên Yến Hoài hủy dung, tàn phế kia để nhường chỗ tốt cho Chu Noãn Noãn, để Chu Noãn Noãn được cưới Minh Huyên nhà bà ta.
Quả nhiên, trước mặt nữ chính sảng văn*, tất cả âm mưu đều bị phơi bày hết!
(*) Là kiểu truyện mà vai chính thuận buồm xuôi gió từ nhỏ đến lớn.
Phu nhân Thịnh vừa nhận ra điều đó thì lập tức chảy nước mắt, cực kỳ thành khẩn mà cúi đầu trước Khanh Hoan: “Hoan Hoan, trước đây dì bị cô thiên kim giả Chu Noãn Noãn kia mê hoặc tâm trí mới muốn gả con cho Yến Hoài, bây giờ dì biết dì đã làm con tổn thương cũng làm tổn thương tình cảm của con và Thịnh Minh Huyên, dì…”
“Đợi một chút!” Khanh Hoan nghe thấy tên Yến Hoài thì hứng thú hỏi: “Dì nói dì muốn gả tôi cho Yến Hoài?”
“Đúng vậy.” Phu nhân Thịnh hối hận gật đầu, nếu bà ta biết trước Chu Thừa sẽ tỉnh lại, hơn nữa vừa mới tỉnh đã đuổi Chu Noãn Noãn ra khỏi nhà họ Chu thì bà ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy: “Dì sai rồi…”
“Không không không.” Khanh Hoan lắc đầu: “Việc dì làm rất đúng đắn, đúng là con muốn cưới Yến Hoài.” Cô kéo ghế đến bên cạnh phu nhân Thịnh, phấn khích cọ đầu vào bà ta: “Nói cho con kế hoạch của dì đi, con sẽ hoàn toàn phối hợp với dì.”
Phu nhân Thịnh mơ hồ nhìn Khanh Hoan qua một tầng nước mắt, bà ta hơi sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu: “Không không không, lúc trước là dì sai, Yến Hoài vừa bị hủy dung vừa tàn tật, sao xứng đôi với con được? Hoan Hoan, con xem Minh Huyên nhà dì xem, nó mới thích hợp với con!”
“Con không thích Thịnh Minh Huyên!” Lời này cô đã nói vô số lần rồi nên cảm thấy hơi phiền, Khanh Hoan nhăn mặt: “Con thích Yến Hoài.”
Phu nhân Thịnh cứng miệng, bà ta như bị tia sét giữa trời quang đánh trúng.
Vậy mà bà ta lại đẩy thiên kim thật của nhà giàu có nhất từ chỗ con trai mình sang bên người thằng nhóc Yến Hoài, rồi nâng niu thiên kim giả như báu vật!
Vậy vẫn còn tốt đi ha, giờ Khanh Hoan lại còn coi trọng Yến Hoài, không cần con trai bà ta.
Chuyện này sao có thể chứ?
Điều phu nhân Thịnh lo lắng nhất là nhà họ Yến vùng dậy, mấy năm nay, nhân lúc nhà họ Yến xuống dốc, nhà họ Thịnh có không ít lần chèn ép nhà họ Yến, nếu nhà họ Yến kết thân với nhà họ Chu…
Phu nhân Thịnh luống cuống nắm lấy tay Khanh Hoan, bà ta biết thẩm mỹ của Khanh Hoan ngược đời, vậy nên bà ta đã nghĩ đến một cách, bà ta chỉ vào nốt ruồi lớn đen sì bên miệng mình, giọng điệu gấp gáp: “Hoan Hoan, chẳng phải con thích nốt ruồi này của dì sao? Dì cũng làm cho Minh Huyên một nốt y chang nhé, không không không, phải làm nốt to hơn của dì nữa, con thấy sao?”
Khanh Hoan cảm thấy dfu cho mặt Thịnh Minh Huyên có nốt ruồi đẹp tuyệt trần của phu nhân Thịnh thì vẫn khó cứu vãn nổi, hơn nữa cứ cho là Thịnh Minh Huyên có mặt to và nốt ruồi đẹp đi thì cô vẫn thích Yến Hoài hơn, vậy nên cô lấy điện thoại ra, hỏi phu nhân Thịnh: “Dì có số của Yến Hoài không?” Khanh Hoan dựa theo cách bọn Quan Quán Quán chỉ, mở danh bạ ra chuẩn bị lưu số Yến Hoài.
Phu nhân Thịnh đột nhiên cảm thấy sự nguy cơ trước giờ chưa từng có với con trai ngốc của mình.
Khanh Hoan thật sự không thích Thịnh Minh Huyên nhà bà ta mà thay lòng đổi dạ, si mê Yến Hoài rồi?
Chắc chắn phu nhân Thịnh không thể cho Khanh Hoan số của Yến Hoài, ngay lúc bà ta đảo mắt, định đọc cho Khanh Hoan số riêng của Thịnh Minh Huyên mà làm bộ là số của Yến Hoài thì cửa quán cà phê mở ra.
Trợ lý của Nghiêm Quyết cứng ngắc đi vào, dựa theo chỉ thị của Nghiêm Quyết, đầu tiên là xác định vị trí của Khanh Hoan, quả nhiên đúng như Nghiêm Quyết nói, cô đang ngồi cùng một người phụ nữ trung niên không có ý tốt, tròng mắt đảo tới đảo lui như muốn bắt cóc Khanh Hoan đi vậy.
Tim trợ lý đập cái thịch, cậu ta tiếp tục dựa theo kịch bản Nghiêm Quyết đưa cho mình mà bước đến bên cạnh bàn Khanh Hoan như không có chuyện gì, lúc đi ngang qua phu nhân Thịnh thfi ai da một tiếng, bản thân tự bắn ra trước khoảng chục centimet, sau đó ngã bên chân Khanh Hoan, cậu ta ôm mắt cá chân cô, nhanh chóng lấy điện thoại ra ấn số của Nghiêm Quyết, kêu khóc: “Anh Nghiêm, em đang ở trong quán cà phê ôm chân, anh mau đến cứu em!”
Giọng nói ấy thê lương, khiến người phục vụ muốn duỗi tay ra giúp đỡ cũng bị dọa sợ.
Nghiêm Quyết đang ở ngoài xe chờ thì nghe trợ lý nhà mình tru lên, đuôi lông mày anh nhíu lại, nhàn nhạt đáp lời rồi đẩy cửa xe, bước