Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến mức tóc tai dài ra quá trời mà Khanh Hoan vẫn chưa nghĩ ra cách phù hợp, cuối cùng vẫn là Quan Quán Quán chỉ cô chọn món quà thích hợp để theo đuổi nam thần, tìm kiếm một lúc rồi chọn ra hộp nhạc có thể ghi âm.
Cô chuẩn bị thu cho Yến Hoài một vài bài hát chữa lành, tuy thiết bị ghi âm của thế giới này sẽ khiến pháp lực của cô suy giảm, hiệu quả không tốt bằng cô tự hát cho anh nghe, tuy nhiên nếu thường xuyên nghe thì cũng có tác dụng.
Chắc chắn bây giờ Yến Hoài không muốn gặp cô, hơn nữa tự tiện đi đến nhà anh cũng không lịch sự lắm, vậy nên để hộp nhạc thay cô phát cho Yến Hoài nghe những ca khúc có tác dụng trị liệu, đợi anh có chuyển biến tốt thì sẽ tự đi tìm cô ngay thôi.
Khanh Hoan hoàn thành kế hoạch tặng quà cho Yến Hoài, bắt đầu lần đầu tiên thăm dò, bước chân vào Taobao*.
(*) Một trang web mua sắm online của Trung Quốc.
Cô cảm thấy người sáng lập Taobao, được mọi người yêu quý gọi là “ba Mã”* nhất định có pháp lực rất đỉnh, nếu không thì tại sao nữ ma đầu đệ nhất thế giới tu tiên mạnh mẽ như cô lại không kiểm soát được bản thân, thấy cái gì cũng muốn mua chứ?!
(*) Là Jack Ma.
Bởi vì đồ muốn mua quá nhiều mà lý do mua đồ quá ít, nên Khanh Hoan quyết định mua cho mỗi người cô quen một món quà, như vậy thì cô có thể mua nhiều đồ rồi.
Khán giả nhìn Khanh Hoan mua mua mua mua.
Lúc đầu bọn họ chỉ nghĩ đây là cuộc mua sắm bình thường thôi.
Khi bọn họ nhìn thấy Khanh Hoan mua một hơi hai mươi cái hộp nhạc hình đầu lâu mà không thèm chớp mắt, bảo là muốn tặng cho cún con yêu quý, bọn họ mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Cô còn mua một đống đồ có hình ếch xanh buồn bã, vừa mở giỏ hàng ra thì chỉ thấy một màu xanh lè, đều là vẻ mặt đau buồn của ếch xanh, từ quần áo đến chăn ga gối nệm đến cả dụng cụ ăn uống, cần cái gì có cái đó. Cô còn đếm trên đầu ngón tay, cố gắng để mỗi người cô quen đều có một bộ như vậy.
Sóng bình luận cười muốn rớt hàm:
[Ha ha ha, Khanh Hoan đúng là tiểu phú bà hào phóng, muốn “xanh hóa” tất cả mọi người đây mà!]
[Khanh Hoan: Cô em, đừng nói gì hết, tổng tài bá đạo mua ếch xanh cho em đây!]
[Tự nhiên không biết nên ghen tị với bạn của Khanh Hoan hay nên đồng cảm với họ nữa, ha ha ha, tôi đã tưởng tượng được lần tan làm tiếp theo của nhóm Khanh Hoan, bước ra thì chỉ thấy một nhóm ếch xanh.]
Sóng bình luận đều cho rằng ếch xanh đau buồn đã đủ rồi, không ngờ Taobao còn tự đề cử những mặt hàng liên quan cho người dùng, vậy mà nó phân biệt được quy tắc thích mua đồ xấu, đồ càng xấu càng thích mua của Khanh Hoan, vậy nên đã điên cuồng đề cử, “dụ dỗ” Khanh Hoan.
Trước giờ khán giả chưa bao giờ ngờ rằng Taobao có những món đồ cay mắt như vậy, quá đáng hơn là cái nào Khanh Hoan cũng thích!
Tiếng cười ha hả lúc đầu của sóng bình luận chuyển thành tiếng kêu rên, người cách màn hình đều muốn đè tay Khanh Hoan lại, cầu xin cô đừng mua nữa! Cô sắp làm “tuyệt chủng” những món đồ xấu xí ế hàng trên Taobao mấy năm nay rồi đấy!
Vẫn may là Quan Quán Quán tắm rửa xong xuôi, bước ra thì phát hiện Khanh Hoan vẫn đang bấm bấm màn hình Ipad, cô ấy gọi Nghê Thải và Lâm Thu Thu cùng cưỡng chế Khanh Hoan ra khỏi web gây nghiện. Nghê Thải và Lâm Thu Thu mặc váy ngủ trắng đen kéo Khanh Hoan đang rú lên buồn bã vì không muốn rời khỏi. Cảnh này được dân mạng chụp lại, photoshop trở thành meme cảnh báo của các bậc cha mẹ để con mình bớt nghiện mua sắm online, nếu không sẽ bị Hắc Bạch Vô Thường kéo đi, rồi được lưu truyền rộng rãi trong các group chat.
Còn có một hiện tượng kỳ quái, tuy lúc sóng bình luận nhìn thấy Khanh Hoan mua mấy món xấu xí đó thì đều gào lên “my eyes”*, nhưng khi Khanh Hoan chưa kịp chốt đơn thì số lượng hàng trong kho lại âm thầm giảm xuống.
(*) Nghĩa là ối dồi ôi, mắt của tôi, ý bảo đồ xấu mù mắt.
Bởi vì mấy con búp bê hay quần áo này nọ có hình thù xấu xí như vậy chỉ sản xuất một lô, sau đó ế chỏng ế chơ trong kho hàng, vậy nên họ không sản xuất tiếp nữa. Dưới một góc nhìn nào đó mà nói thì những món đồ xấu xí này là hàng số lượng có hạn, nếu không mua thì sẽ không có nữa.
Bởi vậy ở chợ đen, đám người chuyên làm giao dịch phi pháp nhận được những đơn đặt hàng thần bí, từ ngữ trên đơn hàng khiến những người từng gặp sóng to gió lớn như họ đều ngơ ngẩn, bọn họ phải xúm lại cùng nhau nghiên cứu “con mèo có gương mặt hình chiếc giày” là tiếng lóng mới mẻ nào cả ngày trời.
Nhờ ngành chuyển phát nhanh phát triển mà đơn hàng Khanh Hoan vừa mới đặt đã lần lượt giao đến vào ngày hôm sau. Khanh Hoan nghe Tống Hi nói hai ngày nữa cô phải tham gia một chương trình giải trí đồng quê, mấy ngày liền không thể quay về thì cô lập tức lấy hộp nhạc mua cho Yến Hoài ra, ghi âm hết mấy bài hát lại rồi gửi đến nhà họ Yến theo địa của mà ba cho cô.
Khán giả vây xem Khanh Hoan làm việc đều điên cuồng bình luận:
[*ngọn nến*]
[Chú chó đáng thương.]
[Bé cún đừng khóc nhé, nhìn xem, mẹ em rất yêu em, tuy em đã đi xa nhưng cô ấy chưa từng quên em.]
Khuôn mặt của Yến Hoài ngồi trong thư phòng xem phát sóng trực tiếp tuy vô cảm nhưng rất có trình tự, lúc đầu là mặt than vô cảm thuần túy; khi nhìn thấy mọi người spam chú chó đáng thương thì vô cảm kiểu khinh thường, anh không hề đáng thương nhé; sau đó anh lại thấy có dân mạng gọi Khanh Hoan là mẹ cún thì sự vô cảm xen lẫn nỗi khó chịu, mẹ cậu chứ mẹ!
Sau khi bùng nổ trong lòng, Yến Hoài quay mặt đi, trong lòng vẫn hơi tức giận. Khanh Hoan và con chó của cô có liên quan gì đến anh, mà anh thế này thì chẳng phải đang tự nhận mình là “con cún yêu dấu” mà cô nói sao?!
Yến Hoài cau mày không vui, đẩy xe lăn ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua quản gia thì dừng lại.
Giọng nói anh lạnh nhạt: “Có thể mấy ngày tới cháu có chuyển phát nhanh, để ý giúp cháu một chút.”
Chuyển phát nhanh? Quản gia mờ mịt chớp mắt, thiếu gia nhà ông mua hàng online lúc nào vậy?
Vốn dĩ là không cần gì cả mà! Mọi thứ mà thiếu gia cần đều được thiết kế riêng hết.
Yến Hoài nhìn ra sự thắc mắc của quản gia nhưng không hề giải thích, điều khiển xe lăn rời đi luôn.
Khanh Hoan gửi hộp nhạc cho Yến Hoài xong mới chuẩn bị hành lý cần dùng khi tham gia show giải trí. Nghe Tống Hi nói tổ chương trình sẽ kiểm tra vali của nghệ sĩ trước khi bắt đầu chương trình, mấy món ăn vặt này kia mà nghệ sĩ mang theo đều bị tịch thu, có bỏ vào vali cũng vô dụng, vậy nên Khanh Hoan chỉ mang theo một ít quần áo mới được ship đến thôi.
À, còn có quà chuẩn bị cho các khách mời khác nữa.
Ngoài cô ra thì còn ba khách mời nữa trong số chương trình này, sau đó còn có một khách mời có thân phận thần bí, chưa được công bố.
Khanh Hoan tính cho bọn họ luôn, còn chuẩn bị một ít cho ê-kíp chương trình, bỏ đầy hai cái vali lớn.
Sóng bình luận đều khen Khanh Hoan hào phóng, lại còn nhiệt tình, chỉ có mỗi Yến Hoài là lạnh mặt.
Vậy mà ai cũng được tặng quà.
Nhưng mà sáng hôm sau, Yến Hoài nhận được thùng hộp nhạc đầu tiên Khanh Hoan gửi đến cho anh, tổng cộng có năm cái, Khanh Hoan còn quàng khăn quàng cổ, mũ đội đầu mà cô tự làm bằng len cho mấy cái đầu lâu.
Xấu quá!
Tuy nhiên Yến Hoài lại cong môi.
Anh có hẳn năm cái.
Anh đặt từng cái lên thành giường, chọn một hồi, cuối cùng chọn cái đầu lâu cười ngây ngô. Anh xoay dây cót trên đỉnh đầu, giọng của Khanh Hoan từ trong truyền ra: “Bởi vì em không thể ở bên mát xa cho anh nên em đã chọn một bài hát mát xa, để tiếng hát mát-xa cho anh thay em.”
Yến Hoài nhướng mày, cô còn dùng bài hát mát-xa cho anh?
“Bài hát này tên là “Mười hai cái chạm”.”
Tay Yến Hoài run lên, không kìm được mà ho khan mấy tiếng.
Mười hai cái chạm?
Sao tên bài hát này giống với bài hát gọi tình trứ danh “Mười tám cái chạm”* vậy?
(*) 十八摸 là một bài hát dân gian truyền thống của Trung Quốc với nhiều biến thể trên khắp Trung Quốc. Bài hát có tính chất tán tỉnh, táo bạo và gợi tình, được coi là thô tục và vô vị, nó đã bị cấm nhiều lần.
Yến Hoài hơi do dự, không biết có nên dừng bài hát này không, ngay lúc hô hấp của anh trở nên gấp gáp thì tiếng hát tràn trề sức sống của Khanh Hoan chảy lọt vào tai: “Chạm vào xương ngón chân của Yến Hoài, sờ xương bàn chân của Yến Hoài...Sờ vào xương sống của Yến Hoài, chạm đến mười hai loại xương từ eo xuống đùi, tất cả đều phải tốt lên nhé!”
Yến Hoài: …
Hơi muốn lật bàn à nha!
Bên kia, Tống Hi lái xe đến đón Khanh Hoan đi quay show giải trí. Bởi vì phải tập trung lúc sáng sớm nên Tống Hi vẫn chưa tỉnh ngủ, cô ấy híp mắt nhìn cánh cửa căn hộ đã mở ra, mơ màng thấy bóng dáng Khanh Hoan nhảy ra ngoài, chạy đến chỗ mình với tám chân.
Khoan đã! Tống Hi lập tức tỉnh táo, tám chân á?! Tính cả hai cái chân đang đi thì Khanh Hoan có mười cái chân?!
Tống Hi trợn mắt, lúc này mới nhìn rõ Khanh Hoan đẩy hai cái vali lớn, sau lưng còn đeo túi gấu bông lớn đang thịnh hành gần đây, nhưng mà cô không đeo mấy mẫu đang hot như gấu bông hay heo peppa mà đeo một con nhện lớn.
Tống Hi sợ nhện nhất trần đời, sợ đến mức đóng cửa xe đã mở ra đợi Khanh Hoan cái rầm, sau đó hét lên: “Con, con nhện nhền bự quá!”
Người quay phim cho nhóm Búp Bê SD phải quay cảnh Khanh Hoan lên xe, nên khán giả trong phòng livestream đều nhìn thấy quá trình Tống Hi từ hoảng sợ đến giật mình, rồi lại đóng sầm cửa hét to “con nhện”, đương nhiên họ cũng thấy được Khanh Hoan bị nhốt ở ngoài ù ù cạc cạc, vô tội gõ cửa sổ bảo Tống Hi mở cho cô vào.
Sóng bình luận cười bay nóc:
[Tui vẫn luôn nghĩ rằng người đại diện của Khanh Hoan là ngự tỷ lạnh lùng, luôn luôn điềm tĩnh. Ai ngờ rằng chị ấy vẫn bại dưới tay Đại Bàng Nhỏ, ha ha ha, tui cảm thấy chị đại diện sợ đến mức hồn bay vía lạc rồi!]
[Nào chỉ mất hồn không, mấy người không nghe thấy người đại diện sợ đến mức hét lên con nhện nhền sao?]
[Đậu phộng! Tôi không phân biệt được nhền nhện và nhện nhền cái nào là đúng nữa rồi, sao thấy cái nào cũng thuận miệng hết nhể?!]
Tống Hi vất vả lắm mới tự thuyết phục bản thân mở cửa cho Khanh Hoan vào, kiên quyết không nhìn con nhện khủng bố mà Khanh Hoan để ở ghế sau. Suốt cả quãng đường, cô ấy đều cứng cổ lái xe giữa những cái chân nhện vây xung quanh, lúc chạy đến địa điểm tập hợp, vừa để Khanh Hoan xuống xe là Tống Hi phóng đi như bay.
Máy móc để quay phần mở màn đã được tổ chương trình chuẩn bị sẵn sàng, hai khách mời khác