Sau hai ngày chuẩn bị, ngày hội Văn nghệ đồng quê chính thức bắt đầu, đây cũng là ngày ghi hình cuối cùng của Đào Hoa Nguyên.
Hai ngày này, Vệ Xuyên và Việt Thụ vẫn luôn làm việc nhà nông, Việt Thụ còn đỡ, sức chịu đựng rất tốt, nhưng Vệ Xuyên lại không được như vậy.
Để trốn việc, thậm chí anh ấy còn tự tiết lộ mình là con trai của ông trùm bất động sản, có ý định đầu tư cho tổ đội.
Song đạo diễn chỉ cho là anh ấy phơi nắng đến hồ đồ, nói mê nói sảng thôi. Sau khi dân mạng tra xét tư liệu mới biết Vệ Xuyên không nói xạo, anh ấy thật sự là hoàng tử nhỏ bất động sản.
Nhưng mà lúc đó, thời gian lao động đã kết thúc rồi.
Vệ Xuyên và Việt Thụ đều rất trắng, thậm chí Vệ Xuyên còn trắng hơn cả Việt Thụ. Việt Thụ chê kem chống nắng phiền phức nên không ngày nào bôi kem, Vệ Xuyên lại là người đàn ông tinh tế, phương pháp chống nắng nhiều không đếm xuể, mỗi ngày còn uống một ly nước chanh lớn.
Kết quả, ngày khán giả tụ họp xem Văn nghệ đồng quê thấy Việt Thụ trắng hơn trước một chút, mà Vệ Xuyên lại ngăm đen ngồi dưới đất với các cô chú bác nông dân, không có chút cảm giác không khỏe nào. Có một cô còn cảm thấy Vệ Xuyên là người em trai đã thất lạc nhiều năm của con trai Đại Hắc của cô ấy - Tiểu Hắc.
Bọn họ ngồi dưới sân khấu, trông như đang đóng vai Hắc Bạch Vô Thường khiến khán giả trong phòng livestream cười mệt nghỉ, họ điên cuồng chụp màn hình để làm meme.
Tuy Khanh Hoan và Nghiêm Quyết không phải người bản xứ của thôn nhưng có nhiều người hâm mộ, những dân làng đó đều loan truyền tên CP trên khắp các nẻo đường: “Cúp pồ Săn Mồi! Chúng tôi yêu các bạn! Hú hú!”
Trong hậu trường, Khanh Hoan ôm đầu, rõ ràng lúc ấy cô nói là “không phải CP”, nhưng sao lại bị lan truyền thế kia chứ?!
“Trang điểm này.” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ đằng sau, Khanh Hoan xoay người nhìn Nghiêm Quyết cách đó không xa, dường như anh nhận ra cô vẫn còn rất sợ mình nên chỉ gọi một tiếng rồi rời đi.
Khanh Hoan đợi Nghiêm Quyết ra ngoài vài bước rồi mới bước theo sau.
Hậu trường của hội thi Văn nghệ đồng quê rất thô sơ, Khanh Hoan ngồi đối diện với chiếc gương lớn bị nứt góc, lén lút trốn thợ trang điểm chuyên nghiệp của chương trình để tự vẽ mặt rỗ cho mình, lúc chấm đến chấm thứ tám thì bị đạo diễn phát hiện, đạo diễn nhìn gương mặt nhỏ như bánh mè của cô, ông tức đến dở khóc dở cười.
Khanh Hoan sợ đạo diễn mắng mình, cô rụt cổ, đúng thật là đạo diễn muốn mắng cô, cô cho rằng chỉ là cuộc thi Văn nghệ đồng quê nên muốn làm gì thì làm sao?!
“Cũng đẹp đấy.” Giọng nói của Nghiêm Quyết vang lên trước khi đạo diễn kịp cất lời, đạo diễn khó tin quay đầu lại, thấy Nghiêm Quyết đang nghịch cây chì kẻ mày rơi ra từ tay Khanh Hoan.
Nghiêm Quyết vẫn ổn chứ? Đạo diễn muốn lay người Nghiêm Quyết, mặt rỗ mà đẹp hả?
Khán giả cũng ngớ người:
[Quả nhiên đầu Nghiêm Quyết bị Khanh Hoan đấm hỏng rồi!]
Khanh Hoan nghe thấy lời khen của Nghiêm Quyết thì thấy kỳ kỳ, dường như những nốt rỗ trên khuôn mặt cũng mất đi sự bóng bẩy, càng nhìn càng thấy không hợp.
“Chúng ta là cộng sự, lớp trang điểm cũng nên làm na ná nhau.” Nghiêm Quyết cúi người, xoay đầu cây chì về phía mình, đuôi bút thì đưa qua cho Khanh Hoan: “Vẽ giúp anh với.”
Đạo diễn trợn trừng mắt.
Ông không nghe nhầm chứ?!
Nghiêm Quyết cũng muốn vẽ mặt rỗ hả?!
Khán giả cũng chết đứng:
[Tôi không dám nhìn đâu! Cặp đôi mặt rõ đứng trên sân khấu thổi kèn xô-na và gõ phách. CP nhan sắc thần tiên của tôi ơi! Xin hai người đừng tự đạp đổ gương mặt của mình như thế!]
Khanh Hoan không bao giờ ngờ rằng đại ma vương sẽ đưa ra yêu cầu này, cô ù ù cạc cạc nhận bút, do dự giơ tay lên, vừa định đặt bút xuống thì Nghiêm Quyết nhướng mày, nói: “Muốn chấm cùng vị trí với em.”
Khán giả mới nãy còn kêu rên chợt dừng lại:
[Hở? Là tui điên hay thế giới này điên vậy? Sao tự nhiên tui cảm thấy ngòn ngọt ha.]
[Hình như tui cũng vậy, yêu chính là… muốn vẽ mặt rỗ giống em?]
Khanh Hoan tránh né ánh mắt của Nghiêm Quyết, đặt sự chú ý ấy lên cổ tay mình, nhìn mặt rỗ của mình trong gương rồi chấm chấm lên mặt anh.
Vừa chấm được ba cái, cô chợt khựng lại.
Cô không bình thường.
Sao cô lại cảm thấy ba cái chấm rỗ xinh đẹp này lại trở nên chướng mắt trên khuôn mặt xấu xí của đại ma vương nhỉ?
“Sao thế?” Nghiêm Quyết ngoan ngoãn dựa vào bàn trang điểm để Khanh Hoan muốn làm gì trên mặt mình thì làm, dáng vẻ này khiến khán giả theo dõi chương trình rất tâm đắc, và ánh mắt chăm chú nhìn Khanh Hoan vào giờ phút này khiến họ phấn khích đến quắn quéo hơn.
“Hình như tôi… bị bệnh rồi.” Khanh Hoan hơi suy yếu, nói ra tình trạng đáng sợ của mình bằng giọng nói nhuốm đầy bi thương: “Đột nhiên tôi cảm thấy mặt rỗ không đẹp lắm.”
Đạo diễn đã tuyệt vọng: ???
Khán giả ngớ người ba giây, sau đó bật cười vì khuôn mặt nhỏ đang đau thương của Khanh Hoan:
[Ha ha ha, bé ơi, không phải em bị bệnh đâu, là em hết bệnh rồi đó!]
[Đù đù đù! Nghiêm Quyết không làm bác sĩ thì hơi phí ha, căn bệnh nan y của Khanh Hoan đã được anh ấy trị khỏi rồi!]
[Ngồi xuống hết đi, đây là sức mạnh của vẻ đẹp của ảnh đế đấy, không cần phải kinh ngạc thế đâu.]
Khóe môi Nghiêm Quyết cong lên, anh ‘ừ’ một tiếng rồi đưa bông tẩy trang cho Khanh Hoan đang đong đầy bi thương, Khanh Hoan nhận lấy, lau hết chấm đen trên mặt đi.
Càng lau càng đau buồn.
Quả nhiên cô bị bệnh rồi!
Vậy mà lại cảm thấy bản thân không có rỗ đẹp hơn có rỗ.
Bên ngoài, người ta đã đọc đến tên của Khanh Hoan và Nghiêm Quyết, Khanh Hoan cũng không có thời gian tưởng niệm thẩm mỹ ưu tú đã một đi không trở lại của mình, cô cầm kèn xô-na đi ra sân khấu cùng Nghiêm Quyết.
Cô và Nghiêm Quyết đều để mặt mộc, trang phục cũng là áo trắng quần jeans đơn giản nhất, nhưng lại trông như vừa bước ra từ poster nào đó.
Vừa mới bước ra đã nghe người dưới sân khấu gào hét: “CP Săn Mồi, chúng tôi yêu hai bạn!”
Khanh Hoan muốn cách ly với thế giới, cô nhắm tịt mắt lại, giao hòa tâm hồn với kèn xô-na, sau đó cô mở mắt ra, vẻ mặt chợt trở