Vì tham lam cái ôm của Khanh Hoan và Nghiêm Quyết đã phải trả một cái giá rất đắt.
Anh đã nói với Khanh Hoan vô số lần, Nghiêm Quyết không cắn miệng Yến Hoài, cũng chính là anh không thể tự cắn miệng anh được, nhưng cuối cùng, tuy Khanh Hoan nói là tin tưởng anh nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm “em không tin.jpg”.
Nghiêm Quyết chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng thời gian ở chung với Khanh Hoan trong tương lai còn rất dài, từ từ giải thích sẽ ổn thôi.
Việc cấp bách nhất là làm cho Khanh Hoan ghét bỏ “Yến Hoài”.
Như vậy cô mới có thể thích anh chân chính được.
Khanh Hoan thích tên trai kiểng này đơn giản vì gu thẩm mỹ kỳ lạ của cô cảm thấy, gương mặt của “Yến Hoài” đẹp đẽ ngút trời.
Khi Nghiêm Quyết đang suy nghĩ làm cách nào để Khanh Hoan mất hứng thú với khuôn mặt hiện tại của anh, Khanh Hoan lại hát bài “Chàng trai khóc đi, khóc đi đừng ngại ngùng” để giúp anh giải tỏa áp lực khi bị đại ma vương làm nhục.
Nghiêm Quyết: …
“Nếu một ngày, anh không còn dáng vẻ này nữa.” Nghiêm Quyết nói rồi cởi bỏ lớp mặt nạ trên mặt, quay vết sẹo dữ tợn sang Khanh Hoan, trầm tĩnh nhìn cô: “Em vẫn sẽ thích anh như bây giờ sao?”
Tiếng hát của Khanh Hoan chợt dừng lại, thật ra cô cũng từng nghĩ đến vấn đề này.
Cô phát hiện, sau khi đại ma vương có hộp nhạc mà cô tặng Yến Hoài trong tay, cô từng hỏi đại ma vương bắt Yến Hoài đi rồi phải không, anh ta nói phải, hơn nữa còn đe dọa, nếu cô không nghe lời thì anh ta sẽ hủy hoại khuôn mặt Yến Hoài thành xấu giống anh ta.
Khi đó cô đã nghĩ, nếu Yến Hoài thật sự biến thành dáng vẻ của đại ma vương, cô vẫn còn muốn đối xử với anh như bây giờ chứ?
Đáp án của cô là khẳng định.
Cô thừa nhận, ánh mắt đầu tiên cô nhìn Yến Hoài là vì nhan sắc.
Song, cũng không hoàn toàn bởi vì sắc đẹp.
Không phải cô chưa từng thấy mỹ nhân ở thế giới tu tiên, nhưng không có ai giống Yến Hoài cả, vừa nhìn đã khiến cô dâng trào cảm xúc muốn ở cạnh anh mãi mãi.
Đôi khi cô cũng từng nghi ngờ, có phải bản thân đã thích Yến Hoài trước khi biết anh và nhìn thấy mặt của anh không.
Gương mặt giống như một dấu hiệu để cô nhận ra anh mà thôi.
Nhưng đó chắc chắn không phải lý do cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Vậy nên, sau này Yến Hoài biến thành dáng vẻ thế nào, cho dù xấu xí giống đại ma vương thì cô cũng không để bụng.
Đến cả chính Khanh Hoan cũng không thể hiểu nổi cảm giác này, nên cô không thể giải thích với Yến Hoài được.
Nghiêm Quyết nhìn Khanh Hoan, chờ mong cô đưa ra câu trả lời phủ định, nhưng cô lại nghiêm túc cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: “Yến Hoài, cho dù anh biến thành dáng vẻ gì, em vẫn sẽ thích anh như bây giờ.”
Ngón tay Nghiêm Quyết siết chặt tay vịn.
Đúng là không nhìn ra, cô nhóc Khanh Hoan vô lương tâm này lại có tình ý sâu đậm với “tên trai kiểng” này như vậy.
Khanh Hoan thấy Nghiêm im lặng, tưởng rằng anh đã bị cô làm cho cảm động, cô ngượng ngùng cười cười, to gan duỗi tay xoa đầu anh: “Vậy nên, anh không cần sợ đại ma vương nói muốn biến anh thành dáng vẻ xấu xí của anh ta, cho dù anh có xấu giống anh ta thì em vẫn thích anh.”
Nghiêm Quyết: Cảm ơn em đã an ủi.
Anh không tránh né tay của Khanh Hoan, cứ ngoan ngoãn để cô xoa đầu như vậy.
Khanh Hoan hơi bất ngờ, cô cho rằng tóc của Yến Hoài sẽ hơi cứng, không ngờ rằng sờ vào rất mềm, xoa xoa rất đã, hoàn toàn trái ngược với khí chất khiến người sống chớ đến gần của anh.
Nhân lúc anh đang chìm trong cảm động, Khanh Hoan lại xoa xoa thêm vài lần nữa.
Lúc Nghiêm Quyết vươn tay nắm cổ tay cô, trong lòng Khanh Hoan rất tiếc nuối.
Nhưng mà động tác tiếp theo của Nghiêm Quyết là kéo cô ngồi bên cạnh anh, Khanh Hoan cảm thấy rất vui.
“Tại sao… em lại thích anh?” Nghiêm Quyết thật sự khó hiểu, nếu Khanh Hoan không để bụng mặt anh biến thành cái gì thì rốt cuộc vì sao cô lại thích tên “trai kiểng” này?
Vậy thì anh sẽ sửa, có được không?
Khanh Hoan vốn muốn trả lời luôn, nhưng cô đột nhiên nhận ra đây là cơ hội tuyệt vời để trò chuyện với Yến Hoài.
Vậy nên cô cố tình hắng giọng, rồi nắm tay vịn xe lăn của Yến Hoài, nhấc cả người và xe lăn của anh lên vị trí có thể đối mắt với cô, sau đó thâm tình dùng chất giọng hùng hồn nói: “Mọi thứ của anh, em đều thích.”
Nghiêm Quyết ngồi giữa không trung: …
Hỏi tới hỏi lui mà Nghiêm Quyết vẫn chưa hỏi được câu trả lời anh mong muốn, anh chỉ có thể tạm thời từ bỏ, bảo quản gia đi chuẩn bị bữa tối.
Khanh Hoan ăn cơm xong, cực kỳ chủ động mà đeo balo lên, chuẩn bị rời khỏi nhà họ Yến.
Cô biết Yến Hoài dễ xấu hổ, cho dù cô có ở lại thì anh cũng sẽ ở trong phòng không bước ra, đúng lúc, Tống Hi bảo cô về căn hộ sớm một chút.
“Em…” Nghiêm Quyết cảm thấy Khanh Hoan mới đến có một chút đã đi thì hơi mất mát: “Phải về à?”
“Ừm, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa.” Khanh Hoan cảm thấy bây giờ Yến Hoài rất cần nghỉ ngơi.
Cô quay lưng mang giày vào, quản gia thấy ánh mắt Nghiêm Quyết ngập tràn vẻ bịn rịn, ông hò hét trong lòng, muốn gọi Khanh Hoan quay lại nhìn thiếu gia đã trở thành hòn vọng thê.
Khanh Hoan nhớ ra gì đó, cô thật sự quay người lại, nhìn Nghiêm Quyết: “Mấy con búp bê hồi trước em để lại ở nhà anh, là làm theo dáng vẻ của anh và viết tên của anh, anh nhớ phải luôn mang theo bên người, nếu có người xấu đến tìm anh thì bọn chúng sẽ bảo vệ anh, trì hoãn thêm chút thời gian cho anh.”
Quản gia nhướng mày, tuy ông không hiểu Khanh Hoan nói gì, nhưng ông biết, lúc trước Khanh Hoan đến nhà họ Yến, khi đi cô luôn để lại một con búp bê xấu xí.
Lúc đó ông chỉ cảm thấy đó là trò lấy lòng thiếu gia của cô thôi.
Bây giờ như thế này, chắc cô đã đổ nhiều tâm tư lắm.
Quản gia cảm động thay Nghiêm Quyết, sau đó ông lại nhìn thiếu gia nhà mình, quản gia chau mày. Ông thật sự không hiểu thiếu gia cứ cong môi một lúc, rồi lại mím môi như đang tức giận là có ý gì.
“Kéo dài thời gian, anh có thể gọi em, em sẽ đến bảo vệ anh.” Khanh Hoan nở nụ cười với Nghiêm Quyết, lộ ra má