Giang Khả Lạc mang An Hạ lên phòng, chẳng có thời gian nghĩ nhiều Giang Khả Lạc kéo thẳng An Hạ lên phòng cô ấy.
"Sao anh ấy lại đến đây vậy chị?" An Hạ đứng giữ phòng thắc mắc, suốt bốn tháng qua, La Thành Dương chưa từng ghé qua nơi này, cho nên nơi này vốn dĩ vô cùng an toàn giành cho An Hạ.
Giang Khả Lạc đi đến tủ quần áo, tùy tiện chọn bừa một bộ đồ "Bá Lạp về rồi, Thành Dương đón cậu ấy từ sân bay rồi đến thẳng đây, nói là muốn họp mặt chỗ bạn cũ."
Không quên an ủi An Hạ "Yên tâm, em chỉ cần ở trên phòng, cậu ta sẽ không biết đâu."
"Dạ" An Hạ gật gù, tiến đến sofa nệm ngồi xuống, vừa nãy gấp rút thêm phần rối, cho nên chị cứ thế mang cô đi vào phòng chị luôn, An Hạ đành ngồi ở phòng chị cho đến khi họ đi vậy.
Giang Khả Lạc đi vào phòng tắm, cô chỉ thay ra bộ quần áo có thể mặc đi ra ngoài, chỉ đơn giản mặc một chiếc quần jeans bó và chiếc áo thun rộng.
Hai tay vuốt vuốt mái tóc thật ngay thẳng, túm đuôi tóc dài buộc lên thành một chiếc đuôi gà.
Buộc xong tóc, động tác tay dừng lại hạ xuống, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, hàng nước mắt in trên gò má Giang Khả Lạc tự lúc nào.
Cô nhìn gương mặt chính mình, nhìn dòng nước mắt bất ngờ kia, trái tim đột nhiên quặng thắc khiến cho đôi mi chau lại.
Nước mắt không ngừng ứa ra, nhưng hiện tại không phải thời gian để khóc lóc, Giang Khả Lạc chùi đi hai hàng nước mắt, mở ra vòi nước, khum người hứng lấy từng ngụm nước rửa mặt.
Cô trở ra với gương mặt tươi mới, ngồi vào bàn trang điểm, tùy tiện đánh qua loa một lớp kem dưỡng và phấn phủ.
Thoa lên cánh môi màu son cam đất, Giang Khả Lạc hoàn tất công đoạn chuẩn bị rất nhanh gọn.
Mang giày bata màu trắng, cầm theo chiếc áo khoác, Giang Khả Lạc nhìn mẹ bầu ngồi ở sofa "Em có muốn ăn gì không?"
An Hạ làm sao dám phiền chị, lắc lắc đầu "Không ạ, chị cứ đi đi."
"Ừ vậy chị đi" Giang Khả Lạc gật đầu nhanh, không quên trấn an An Hạ "Em cũng yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Dạ" Cô đáp lời, đứng dậy nhìn theo bước chân chị vội vã đi ra ngoài.
Sắc mặt của chị vô cùng tốt, An Hạ không nhìn ra điểm buồn bả nào trên gương mặt chị.
Ngô An Hạ không kiềm chế được tò mò, mở nhẹ cánh cửa đi ra ngoài, cô đi đến cuối đoạn đường dẫn xuống lầu một, nấp bên bức tường, chỉ lấp ló đủ cho đôi mắt nhìn thấy khung cảnh phía dưới lầu.
Đập vào mắt cô là một người đàn ông lạ, trên gương mặt mang theo phong trần, chắc hẳn người ấy là Du Bá Lạp, bên cạnh còn có một cô gái phương tây vô cùng xinh đẹp.
Biểu hiện cử chỉ nhìn Du Bá Lạp rất tình ý, nhìn vào liền có thể nhận ra đó là một đôi nhân tình.
Kia...!Chắc hẳn là bạn của anh Du mang về, vậy chị Lạc sẽ như nào?
An Hạ nhìn phản ứng Giang Khả Lạc, chị vẫn rất vui vẻ hướng hai người kia như chẳng có gì.
Không nhìn họ, An Hạ nhìn đến mục tiêu của mình.
La Thành Dương uy nghiêm ngồi ở một chiếc sofa đơn, nét uy nghi trên gương mặt anh vẫn như ngày nào, xung quanh anh lúc nào cũng toát ra một khí thế quyền lực.
Anh vẫn đẹp, hảo soái như người bước ra từ trong tranh điêu khắc, phong trần uy nghi khiến người người đắm say.
Trông thần sắc rất tốt, có vẻ như anh sống rất tốt, nhìn chẳng giống người có u sầu là bao.
Thật tốt, ra là anh vẫn sống tốt như vậy, cô đi rồi anh vẫn rất rất bình yên.
Thì ra là chỉ có cô ôm tương tư thương nhớ thế thôi.
Ngô An Hạ chạnh lạnh, đôi mi chợt nặng sụp xuống, che đôi đôi mắt u uất như một màn đêm.
Hoá ra chỉ có cô là người suy nghĩ nhiều, cô tưởng tượng nhiều quá rồi, cô nào có vị trí quan trọng với anh đến mức anh lo lắng.
Nhìn anh vui vẻ nói chuyện cùng mọi người ở tầng dưới, lòng chợt lạnh, trái tim nóng hổi cùng nhịp đập loạn trùng xuống.
La Thành Dương hội ứng cùng mọi người, cảm giác một ánh nhìn nào đó đang chăm chăm vào anh, La Thành Dương đảo mắt từ mọi người di chuyển, xoay mặt nhìn lên tầng lầu trên.
An Hạ nhanh chóng thu lại toàn bộ cơ thể nấp vào bên trong bức tường, hành động nhanh vội dứt khoác của anh làm cho cô nín cả thở.
Xém một chút nữa thì phản ứng không kịp, An Hạ hít thở hai hơi, nhanh chóng đánh bỏ suy nghĩ đi vào trong phòng của cô trú ngụ.
La Thành Dương nhìn lên tầng lầu.
Kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi có ai đó từ trên lầu nhìn xuống anh, thậm chí ánh mắt ấy còn đăm đăm quan sát anh.
Chẳng lẽ là anh hoa mắt?
Giang Khả Lạc chú ý ánh mắt