Có Du Bá Lạp thanh toán, Giang Khả Lạc còn sợ cái gì, cô lấy hết quầy trái cây khô cho An Hạ dự trữ.
Gom rất nhiều bánh kẹo, mang về Giang gia một xe đồ rất lớn.
Du Bá Lạp theo cô về tận nhà, nhưng vẫn không có ý định rời đi, ngược lại Du Bá Lạp giống như muốn vào nhà chơi.
Đứng trước cổng, Giang Khả Lạc thắc mắc "Cậu mới trở về, rảnh rỗi lắm sao?"
"Hmm, ý cậu là không muốn tiếp tôi?" Du Bá Lạp khiêu mi, Giang Khả Lạc nhúng vai "Không có, chỉ là thấy cậu nhàn rỗi quá đi."
Cô dắt tay An Hạ, cả hai đi vào trong nhà, Du Bá Lạp dìu Bella đi vào trong.
Ba mẹ Giang nhìn thấy hai người về, vui vẻ chào đón, nhưng Giang Khả Lạc không để ba mẹ lên tiếng, nhanh nói.
"Hôm nay con với An An mua được nhiều thứ lắm."
Ông bà Giang ngơ ngác với cái tên An An lạ lẫm này, nhìn cậu Du ở phía sau đi vào.
Ngầm hiểu ra vấn đề, Giang phu nhân ngạc nhiên đáp lại "Mua được những gì?"
"Thì...!Mứt trái cây cho An An, bánh nè, kẹo nè, có cả sữa cho mẹ bỉm nữa" Giang Khả Lạc nói, giơ ra mấy ngón tay đếm số.
Du Bá Lạp và Bella được mời ngồi xuống sofa, trò chuyện với Giang lão gia.
An Hạ hướng lên lầu, đáp khẽ với mọi người "Vậy em lên phòng trước."
Đồ đạt mua về vẫn chưa khui, nếu không có Du Bá Lạp ở đây, An Hạ sẽ ở đây cùng mọi người khui đồ.
Chỉ là hiện diện của Bá Lạp có chút bất tiện, Giang Khả Lạc hiểu ý.
"Em lên phòng nghỉ ngơi đi."
"Dạ" Ngô An Hạ gật gật, nhanh chóng xoay người đi lên trên phòng.
Du Bá Lạp vốn không chú ý An Hạ, mục tiêu của anh là người đang ngồi trước mặt.
Du Bá Lạp ở lại Giang gia trò chuyện rất lâu cùng ba mẹ Giang, ba mẹ mời anh ở lại dùng bữa tối, lần này anh và ba mẹ nói những chuyện khác, không đụng đến chuyện độc thân của Khả Lạc nữa.
Cho nên cô cũng khá thoải mái ngồi tám chuyện cùng anh, cho đến giờ cơm tối.
Hôm nay ba mẹ mời anh và Bella ở lại dùng bữa tối, An Hạ muốn tránh cũng không được, giờ cơm đến, Ngô An Hạ vốn định sẽ ở luôn trên phòng.
Khi nào Du Bá Lạp đi rồi sẽ xuống dùng cơm sau, tuy nhiên Du Bá Lạp không khỏi thắc mắc về An Hạ.
"Em gái cậu không dùng bữa tối sao?"
Giang Khả Lạc cười trừ "Chắc em ấy không thoải mái trong người, khi nào đói em ấy sẽ ăn sau."
"Trông như em gái cậu không muốn gặp mặt người ngoài vậy" Du Bá Lạp nhúng khẽ vai, đôi mi nghiêm lại, lúc chiều đi mua sắm gặp mặt, anh cũng không thể nhìn rõ mặt cô em họ hàng này.
Về đến nhà cô ấy rút ở trong phòng, đến giờ cơm cũng không xuống, giống như cô em họ này không được chào đón anh cho lắm.
Giang lão gia đâu thể để khách đến nhà lại bị nghĩ rằng người trong nhà không thích, Giang lão gia nhìn sang con gái hội ý "Con bảo An An xuống dùng bữa luôn đi."
"Ờ thì..." Giang Khả Lạc mím cánh môi, dù sau An Hạ cũng giả dạng thành An An, Du Bá Lạp cũng chưa từng gặp qua An Hạ trong thân phận vợ của La Thành Dương.
Chắc hẳn sẽ không bị nghi ngờ gì.
Giang Khả Lạc hít thở sâu, đứng dậy đi lên phòng rủ An Hạ xuống dùng cơm.
Được sự chắc chắn của chị, An Hạ cũng không lo lắng nhiều, cùng chị xuống phòng ăn.
Du Bá Lạp ngồi ở bàn ăn, chờ đợi hai chị em xuống.
Khoảnh khắc hai chị em bước đến từ con đường nhà chính vào phòng bếp, Du Bá Lạp nhận thấy cô gái trong chiếc váy bầu màu xanh nhạt, anh nghiêm mày, gương mặt khó hiểu mị lên.
Nhìn gương mặt trái xoan xinh đẹp, mày thanh mi tú, cánh môi đỏ hồng diễm lệ bước đến kia.
Cảm giác lại thực giống với người hôm qua anh xem trong điện thoại của La Thành Dương, từ phía xa nhìn có nét giống, Ngô An Hạ đi đến gần bàn ăn hơn.
Đến khi cô ngồi xuống bàn ăn, Du Bá Lạp càng ngỡ ngàng hơn, giống đến mức, anh còn nghĩ cô em họ này và người trong điện thoại Thành Dương hôm qua là cùng một người.
Nhưng vợ của Thành Dương thì sao lại ở nhà Khả Lạc được, có khi nào Du Bá Lạp nghĩ nhiều rồi không, trên thế giới này việc người giống người là chuyện thường tình, có khi chỉ là hai người giống nhau.
Du Bá Lạp lắc vội đầu, thu lại gương mặt kỳ lạ, vui vẻ cùng mọi người dùng bữa.
Nhận thấy Du Bá Lạp không có phản ứng, An Hạ cũng thở phào trong lòng, bữa cơm tối Giang gia diễn ra rất êm đẹp.
Cho đến khi Giang lão gia đề cập đến vấn đề của Bá Lạp và Bella, ông hỏi.
"Cháu định khi nào kết hôn? Bella ở pháp, kết hôn xong cháu lại về pháp sao?"
Câu hỏi của cha làm cho đôi mắt Khả Lạc khựng lại, ánh mắt thất thần trơ ra, An Hạ nghe thấy cũng ngạc nhiên mà xoay đầu nhìn chị ngồi bên cạnh mình, lại xoay đầu nhìn Du Bá Lạp ngồi hàng đối diện.
Từ hôm anh trở về cùng cô gái kia, An Hạ chỉ cho rằng cô gái kia cũng là một trong nhóm người bạn thân của họ.
Không nghĩ tới cô ấy lại là bạn gái của anh Du, vậy ra...!Mấy hôm nay sắc mặt chị không được tốt là do chuyện này.
"Cháu cũng dự định sớm kết hôn, dù gì cũng không còn trẻ nữa" Du Bá Lạp trả lời, nhìn cô bạn gái ngồi bên cạnh với ánh mắt tình ý "Bella cũng sẵn sàng rồi."
Anh đáp, mắt đen liếc về cô gái cúi mặt ở đối diện, mi tâm nghiêm chặt liếc nhìn cô.
Giang Khả Lạc chợt mím môi, bàn tay cầm đũa gỗ, mấy đầu ngón tay trở nên thật lạnh, cô tùy ý nỡ ra một nụ cười đối phó, sau đó tiếp tục nâng đũa dùng bữa.
"Vậy cũng tốt, bác chờ thiệp hồng của cháu" Giang lão gia hội ứng.
Khả Lạc nuốt xuống cơm một cách khô khan, đôi mắt to tròn lãng tránh ánh mắt của người đàn ông phía trước.
Sao anh lại...!Nhìn cô chằm chằm như thế làm gì?
Ánh mắt anh đăm đăm nhìn cô, giống như muốn nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc của Khả Lạc, cảm giác bị nhìn đến xuyên thấu thật khó chịu.
Cô xoay đầu đi, nhìn An Hạ ngồi bên cạnh, muốn tìm cách cùng An Hạ nhanh chóng rời bữa cơm.
"Ăn xong chị em mình đi khui đồ" Cô nói nhỏ.
Ngô An Hạ nắm bắt tình hình rất tốt, biết chị không muốn nán lại bàn cơm này, cô gật đầu như gà mổ thóc, tay nhanh chóng cầm bát cơm lên ăn.
Du Bá Lạp hạ xuống đũa gỗ, cô lãng tránh thật tốt, phản ứng cũng không nhiều, cảm giác không mấy chú ý của cô khiến anh thật khó chịu.
Hạ xuống đũa gỗ phát ra một âm lạch cạch, Du Bá Lạp nâng lên cốc nước uống một ngụm.
Cố gắng nuốt xuống khó chịu trong lòng, anh đã đến như vậy cô vẫn không chút phản ứng nào sao? Chỉ ngơ ra được một chút rồi lập tức có thể vui cười, giống như anh thật không quan trọng.
Lời nói của La Thành Dương hôm qua vang lên trong đầu, đột nhiên làm cho Du Bá Lạp có chút lo lắng.
Có một kiểu người kỳ lạ lắm, cho dù anh có tất cả cũng chưa chắc anh có thể giữ người ấy bên mình.
Giang Khả Lạc không phải kiểu người ấy chứ?
Cô sẽ từ bỏ anh cho người khác dễ dàng như vậy sao? Mười mấy năm bên cạnh nhau cô cứ dặm chân tại điểm xuất phát sao?
Suy nghĩ khiến anh thở nặng một