Phương Hoa và An Gia Hiếu mang An Hạ đến bệnh viện lần nữa, biết rõ việc thân thế của An Hạ đang bị tìm kiếm bên ngoài, An Gia Hiếu mang An Hạ đến bệnh viện, người phụ trách ca bệnh của Ngô An Hạ đều là người quen thân thiết của An Gia Hiếu.
Anh yêu cầu bảo toàn mật thiết về nữ bệnh nhân này, An Hạ được các bác sĩ giúp đỡ kiểm tra lại vết khâu, giảm tình trạng sưng mủ vết thương.
Sau khi xử lý xong bệnh nhân, một người quen biết cũng nằm trong đội ngũ phụ trách ca bệnh, tên là Lý Hoành Nghị.
Anh là bạn thân của An Gia Hiếu từ thời đại học, sau tốt nghiệp cả hai cùng đậu vào bệnh viện thành phố, sau ca phẫu thuật đi ra ngoài, nhanh chóng tò mò về nữ bệnh nhân vừa rồi.
"Bệnh nhân vừa rồi có quan hệ gì với cậu vậy?" Lý Hoành Nghị vô cùng tò mò hỏi, An Gia Hiếu đáp "Một người quen thôi."
Lý Hoành Nghị suy ngẫm, do dự không biết có nên hỏi hay không, hai người đi theo con sảnh bệnh viện, chần chừ một lúc Lý Hoành Nghị mới nói ra nghi vấn trong lòng.
"Mà này...!Cô ấy có phải là người trên thông tin tìm kiếm không?"
An Gia Hiếu dừng lại bước chân, Lý Hoành Nghị cũng dừng bước, nhìn An Gia Hiếu với sự tò mò vô cùng.
Bác sĩ An nâng môi cười, ánh mắt nghiêm mặt nhìn cậu bạn thân, bàn tay giơ lên một ngón che giữa miệng làm thành biểu tượng giữ im lặng.
Lý Hoành Nghị liền ồ lên, nhanh chóng ngậm miệng lại gật gù.
Ngô An Hạ được bảo toàn, trôi qua thêm ba ngày cô ấy mới tỉnh lại.
Đầu buổi trưa, khi Phương Hoa đón bé con Hiểu Minh tan học buổi sáng, hai người đến bệnh viện thăm An Hạ.
Phương Hoa đứng ở bàn thủy tinh trong phòng, cắt tỉa hoa trang trí vào bình hoa, hôm nay vẫn là hoa hồng vàng kết hợp cùng hoa hướng dương với ý nghĩa mang đến một sự tươi mới, khoẻ mạnh.
Phương Hoa chăm chú cắt tỉa hoa cắm vào bình, Hiểu Minh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh quan sát dì xinh đẹp đang ngủ.
Nhìn thấy đôi mi dì xinh đẹp khẽ động, Hiểu Minh bước xuống ghế, chiều cao hơn chiếc giường chỉ một cái đầu.
Con bé nhón chân, hai tay đặt trên đệm ngước nhìn An Hạ, Ngô An Hạ chậm chạp nâng lên mi mắt.
"Mama, dì tỉnh rồi" Hiểu Minh xoay đầu về phía Phương Hoa nói lớn.
Phương Hoa bỏ xuống cành hoa hồng vàng và kéo cắt tỉa, nhanh vội bước đến giường bệnh xem.
An Hạ vừa tỉnh dậy, đầu óc trống rỗng có chút choáng ngợp bởi mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.
Phương Hoa đến giường, hai tay liền nắm lấy cánh tay của An Hạ, ngăn chặn lại ý định ngồi dậy của An Hạ.
"Em vừa tỉnh đừng cử động mạnh, cứ nằm đấy đi."
Ngô An Hạ nằm im theo chỉ thị, chỉ là nhìn khung cảnh bệnh viện xa lạ, vừa rồi cô còn nhớ mình đang ở trong một căn phòng của một căn hộ, sao bây giờ lại biến thành bệnh viện.
"Sao em lại ở bệnh viện rồi?"
"Lại còn hỏi" Phương Hoa nghiêm mặt, cực kì lo lắng nói "Hôm đó em vừa tỉnh đã làm động vết thương, cho nên buộc phải đưa em vào bệnh viện lại, cũng đã qua ba ngày rồi."
Ba ngày rồi, Ngô An Hạ không khỏi ngạc nhiên, cô nhìn trần nhà trắng tinh, ngửi vào chỉ toàn mùi thuốc khử trùng.
"À..." Phương