Qua một lúc, mọi người chờ đợi rất lâu bên ngoài, La Thành Dương bước ra với bộ dạng vô cùng chỉnh tề, nét mặt lạnh băng, anh ra khỏi phòng liền xảy bước chân dài rời đi không một quay đầu.
Người nhà La gia không chần chừ đi theo anh rời đi, Phương Hoa nhanh chóng bước vào trong, đập vào mắt Phương Hoa, Phương Hoa lập tức xoay người lại đẩy ngược Trịnh Thành Dương và luật sư Vũ đi ra ngoài.
Cô đóng chặt cánh cửa lại, chạy vội vào bên trong, Ngô An Hạ nằm trên bàn, tóc tai rối loạn, son môi lem luốt, mồ hôi ướt đẫm, gương mặt đỏ bừng đẫm nước mắt.
Thân váy bị tuột xuống, đuôi váy thì sốc ngược lên, An Hạ ôm lấy thâm áo cố gắng che đậy lại mấy vết hôn trên ngực.
Cô nằm bất động chỉ biết há miệng hít thở, hai mắt sưng bụp nóng rực, phía dưới chân bàn, một tổ hợp nhớp nháp đặc kẹo cùng chiếc quần nhỏ bị xé rách một bên.
Phương Hoa nhanh chạy đến, đỡ lấy An Hạ ngồi dậy, ôm lấy cô vào lồng, bàn tay vuốt ve tấm lưng trần, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Không sao rồi...!Không sao nữa rồi..." Phương Hoa nói khẽ, cảm thấy sống mũi cay cay, rõ ràng vừa rồi cô không nên để An Hạ ở một mình cùng hắn.
Khốn khiếp, nơi này hoàn toàn cách âm, Phương Hoa ở bên ngoài không nghe được một âm thanh nào cả, nếu không...!An Hạ cũng không đến mức thế này.
Ngô An Hạ không hề khóc lóc, nhưng Phương Hoa vẫn dỗ dành an ũi.
Bởi lẽ, tuy rằng cô không cất ra tiếng khóc, nhưng nước mắt cô liên tục chảy xuống, cô không khóc ở ngoài, cô khóc ở trong tâm.
Đôi vai cô run bần bật, Phương Hoa cứ ngồi đó ôm ấp An Hạ, đến khi An Hạ bình tĩnh hơn, giúp cô mặc vào quần áo.
Ngô An Hạ nhặt chiếc quần nhỏ của chính mình, lau đi vết nhớ của hai người gây ra trên mặt sàn, gương mặt không một biểu cảm theo Phương Hoa trở về Trịnh gia.
Sau khi La Thành Dương rời đi, phóng viên giảm bớt một nửa, một nửa còn lại chờ đợi An Hạ nhưng chờ rất lâu không thấy.
Cho rằng cô đã đi từ lâu, báo giới mới rời đi, An Hạ được đưa về Trịnh gia rất bình yên, giữa đường, Ngô An Hạ còn yêu cầu.
"Có thể mua giúp em một chiếc bánh ngọt không?"
"Bánh ngọt?" Phương Hoa ngạc nhiên chớp mắt "Em muốn ăn à? Em muốn ăn loại nào?"
Ngô An Hạ không nhìn Phương Hoa, chỉ chăm chăm nhìn đâu đó, miệng tùy ý trả lời "Bánh kem, nhiều kem một chút."
"Được" Phương Hoa nhanh chóng đồng ý, có vẻ như An Hạ muốn kích thích vị giác một chút, đúng rồi, khóc nhiều như vậy chắc chắn rất lạc miệng.
Một ít bánh ngọt sẽ giúp An Hạ cải thiện vị giác cũng như lấy lại tinh thần một chút, người ta nói đồ ngọt có thể giúp người ta có thêm sinh lực mà.
Trịnh Thành Dương dừng lại ở một tiệm bánh ngọt, Phương Hoa theo lời An Hạ mua một chiếc nhánh ngọt có rất nhiều kem.
Trở về Trịnh gia, cô cầm chiếc bánh ngọt của mình đi một mạch lên phòng ngủ, Phương Hoa nhìn theo bóng dáng lẻ loi cô độc của An Hạ, thở dài một hơi đầy lo lắng.
"Em ấy có vượt qua được không đây?"
"Tạm thời, đừng làm phiền An Hạ" Trịnh Thành Dương nhắc nhở, Phương Hoa gật nhẹ đầu nhìn về phía bóng dáng nhỏ vừa đi, vẫn không ngừng lo lắng.
Một tháng nay tâm trạng An Hạ thật sự rất xấu, hôm nay phải chịu đựng hai cú sốc lớn, một là mất con, hai là bị người đàn ông kia hành hạ.
Trên phiên toà, Phương Hoa ngồi ở dưới quan sát, An Hạ luôn cuối đầu tránh né, lúc đó mấy người xung quanh Phương Hoa đang dè biểu An Hạ là một người tham vinh mà ám hại cả chị ruột.
An Hạ chỉ mới hai mươi hai tuổi, vẫn chỉ là một thiếu nữ mới lớn, làm sao có thể đối xử với cô như thế, cuộc đời đúng thật tàn nhẫn quá.
Ngô An Hạ trở về phòng, đóng lại cửa phồng hệt như đóng lại trái tim hao mòn, bước chân nặng trĩu giống như chân bị đóng đinh vào sàn nhà, cô không nhấc chân lên nổi, lê bước đến giường ngủ, đặt hộp bánh ngọt lên tủ đầu giường.
Ngồi xuống giường, mở ra hộp bánh ngọt, bên trong có trang trí hình một chú chuột nhỏ, tượng trưng cho bé con tuổi con chuột.
Phương Hoa rất tinh tế, chú chuột cầm bản giấy có bốn chữ "Mama cố gắng lên" Giống như lời đồng viên đến từ An Nhiên nhỏ bé vậy.
Thật đáng yêu làm sao, An Hạ nâng môi cười, ánh mắt dịu êm nhìn chiếc bánh một lúc lâu.
Cô mở tủ nhỏ cạnh giường, lấy ra rất nhiều hộp thuốc, đây đều là thuốc mà bác sĩ An kê cho cô.
Nào là thuốc an thần, thuốc chóng đau đầu, thuốc giảm đau, còn có cả thuốc giảm buồn ngủ.
Bởi vì có những lúc cô không ngủ được, cô sẽ cần thuốc an thần, có những lúc cô ngủ mãi không muốn thức, cứ buồn ngủ mãi nên cần thuốc chống buồn ngủ.
Mở ra từng lọ thuốc, đổ thuốc lên chiếc bánh kem, đổ hết lọ này đến lọ thuốc khác, chiếc bánh kem được phủ đầy những viên thuốc màu xanh đỏ.
Ánh mắt Ngô An Hạ tối đen, xung quanh cô chỉ toàn