Lý Hoành Nghị đưa An Hạ đến căn hộ của anh ấy, căn hộ chung cư nằm ở viền thành phố S, giao tiếp giữa thành phố và ngoại ô.
Khu vực giao tiếp sẽ không có gì nổi bật, buổi ngày còn có xe chạy, về đêm ở chung cư này hoàn toàn yên tĩnh.
Người sống ở chung cư này cũng rất yên tĩnh, về đêm cả một toàn chung cư chẳng có tiếng động nào.
Ngô An Hạ bước vào căn hộ, cô nhìn sang anh "Tôi có thể đi một vòng tham quan không?"
Lý Hoành Nghị kéo hành lý của cô đi trước "Hỏi thừa, trước sau gì mà em chẳng ở đây."
"À..." An Hạ nhe miệng cười, cô chạy theo chân anh, anh kéo hành lý của cô đặt vào một phòng ngủ nói "Đây là phòng ngủ của em."
An Hạ bước vào phòng, cô gật gù ngắm nhìn trang trí trong phòng, cả căn hộ này mang phong cách tối màu, nền nhà gạch trắng, tường sơn màu xám, giường ngủ cũng được trải đệm màu xám.
Phòng ngủ bố trí một chiếc giường lớn, tủ quần áo, và một chiếc ghế lười đơn giản, phòng có cửa sổ kính nhìn ra ngoài, Ngô An Hạ bước ra ngoài đi dạo xung quanh.
Căn hộ này có hai phòng ngủ, một bếp, một phòng khách.
Có thể nói khá lớn giành cho một người, Ngô An Hạ không khỏi ngạc nhiên "Nhà lớn như vậy mà anh không ở cùng ai thật sao?"
Lý Hoành Nghị khoanh tay, hai đầu lông mày chau lại suy nghĩ, anh đáp "Hm...!Bây giờ có em sống cùng rồi."
"..." Vậy là thật sự không sống cùng ai nhỉ? An Hạ phì cười, cô lượn vào trong nhà bếp, nhà bếp sạch đẹp bóng tinh "Anh có thường hay nấu ăn không?"
"Em nghĩ tôi có thời gian à?" Công việc bác sĩ thiếu túng thời gian như thế nào, chẳng lẽ cô không biết ư? Thời gian để Lý Hoành Nghị ngủ còn không có, nói chi đến chuyện nấu ăn "Cơ mà...!Ở cùng nhau rồi, em có thể thương xót số phận áo trắng của tôi mà nấu ăn cho tôi nga."
Ngô An Hạ nhếch lông mày, gương mặt nhỏ vểnh lên thở hắc ra một hơi "Tiếc quá, tôi không biết nấu ăn."
"Thế anh mua cả căn hộ lớn như vậy chỉ để sống một mình?" Cô hỏi, đi đến tủ lạnh, chỏ ngón tay vào tủ lạnh "Tôi mở nha."
Lý Hoành Nghị gật gật đầu, Ngô An Hạ liền mở cánh cửa tủ ra xem bên trong tủ lạnh có gì, quả nhiên như anh nói, bởi vì anh không có thời gian nên trong tủ lạnh chỉ toàn đồ ăn đóng hộp.
"Mua nhà lớn một chút, sau này có vợ con cũng đủ chỗ" Anh đáp.
An Hạ gật gù, đóng lại cửa tủ, cô xoay người nhìn anh, tinh nghịch hất mặt một cái "May cho anh bây giờ anh chưa có vợ con, nên tạm thời mới có thể chứa chất cái bình phong này."
Lý Hoành Nghị cười nhẹ, anh đi ra phòng khách, An Hạ theo chân anh đi ra phòng khách, cả hai ngồi xuống ghế sofa nệm.
"Bình thường tôi đi làm cũng không ở nhà nhiều, em cũng biết rồi, làm bác sĩ thời gian không được tự do cho lắm" Anh đáp "Cho nên cả ngày em ở nhà có khi cũng không gặp mặt tôi."
An Hạ gật gật đầu mạnh, đột nhiên cô cảm thấy công việc bận bịu của anh cũng thật tiện cho cô, bởi nếu cả hai gặp mặt nhau hoài cô cũng không biết nên nói cái gì.
"Nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi đưa em đi gặp Bạch Tuấn Phong."
Ngô An Hạ gật gật đầu "Anh làm gì?"
"Trở lại bệnh viện" Lý Hoành Nghị đáp nhẹ, đặt chìa khoá nhà lên bàn trà "Chìa khoá này cho em, nếu có cần gì thì gọi cho tôi."
"Được rồi" An Hạ giơ ra năm ngón tay vẫy chào.
Lý Hoành Nghị rời đi, An Hạ đóng khoá cửa cẩn thận, sau đó đi vào phòng ngủ của mình, lấy quần áo treo vào tủ đồ.
...!
Phương Hoa và Trịnh Thành Dương buổi sáng chào tạm biệt An Hạ, sau đó Trịnh Thành Dương đưa vợ nhỏ về nhà còn anh đi làm việc, hôm nay anh và La tổng có một cuộc gặp mặt bàn về hợp đồng.
Sau chuyện hôm đó, thái độ của hai người trên việc bàn hợp đồng ngày một căng thẳng, dự đoán hôm nay cũng không khá khẩm hơn.
Trịnh tổng và La tổng đối diện nhau trên bàn ăn, bàn về hợp đồng vô cùng gay gắt, sắc mặt La tổng thật sự rất không tốt, anh luôn cau có, bất kì điều khoản nào cũng khiến anh căng thẳng.
Anh Trịnh nhìn thấy biểu tình của đối tác, vụ việc kiện tụng hôm đó và cả việc của cậu La với Ngô tiểu thư trong phòng hoà giải.
Ngẫm đi ngẫm lại, anh Trịnh cảm thấy câu chuyện này có phần nào giống giống với câu chuyện của mình.
Ngoại trừ việc Ngô tiểu thư bị bức vào đường cùng chọn cách tự tử, anh Trịnh thương thảo hợp đồng cùng cậu La một hồi.
Thái độ cứng ngắc luôn luôn cau mày của La Thành Dương, La Thành Dương thật sự rất mẫn cảm đi, thái dương lúc nào cũng nhăn lại, đôi mắt trắng dã đầy mệt mỏi cứ mở căn nhìn mọi thứ một cách đề phòng.
Nhìn cậu, giống như một người đang sợ bị lấy đi thứ gì vậy? Có vẻ như, thứ quan trọng nhất đối với cậu đã mất rồi, cho nên những thứ nhỏ nhặt khác bên cạnh của cậu ta, cậu ta cũng phải thật cẩn trọng, cho nên mới căng thẳng như vậy đi.
Bàn xong hợp đồng, Trịnh Thành Dương mới thả lỏng, nhẹ nhàng hỏi một câu "Lấy đi đứa trẻ, cậu đã thoả mãn rồi chứ? Sao tôi nhìn cậu lại chẳng thoải mái một chút nào?"
Câu