Kết thúc cuộc gọi, An Hạ thở dài, hai cánh môi bậm bậm.
Mắt nhìn đến giá treo tranh được phủ lớp vải che chắn, cánh môi nhẹ nhàng nâng lên.
Cô làm vậy là đúng rồi, không cần phải suy nghĩ thêm nhiều nữa, áo cũng đã trả thì tình cũng nên dứt thôi.
Đứng dậy thể dục hai vai vung lên, vặn vặn xương cốt đi đến kệ tranh, mở ra tấm rèm che nhìn tác phẩm bên trong.
Bức tranh dì Diệp thật xinh đẹp, món quà này sẽ đến tay dì vào sinh nhật sắp tới.
Dì Diệp vô cùng mong chờ nhưng An Hạ vẫn không cho dì xem, phải đợi đến sinh nhật mới được.
...!
Kết thúc cuộc gọi, La phu nhân nghiêm mặt, hai tay khoanh lại vững trãi trước ngực, cả gương mặt khắc khe nghiêm nghị suy nghĩ.
Đơn nhiên bà không từ bỏ dễ dàng như vậy, rõ ràng là An Hạ thích con trai bà mà lại từ chối hôn sự.
Bà đang nghĩ, có khi nào là Lão Đồng đã ảnh hưởng con bé.
Bây giờ An Hạ thì từ chối, Thành Dương thì cũng không có biểu thị gì với An Hạ, buổi hẹn với Bối Nghi hôm trước cũng rất tốt, chuyện gần như chẳng còn cơ hội nào cho An Hạ nữa.
La phu nhân thở hắc, khó chịu bày lên trên mặt, trên màn hình tivi đang phát đoạn quảng cáo khu du lịch đảo thành B.
La phu nhân vô tình nhìn thấy, quan cảnh bãi biển cát đẹp cùng rừng núi xanh ngát đập vào mắt, một suy nghĩ nảy ra trong tâm trí.
"Hmm" Trong đáy mắt bà hiện lên tia sáng.
La Thành Dương vừa mới tắm xong, vừa lau tóc vừa đi đến bên cạnh cửa ban công ngắm cảnh bên ngoài, khăn bông chà chà trên mái tóc ướt, còn chưa kịp khô tóc cửa phòng đã bị đạp bung.
La phu nhân tựa người bên cạnh cánh cửa với nụ cười quỷ dị, tay quàng trước ngực tay chống càm ma mị.
"Con trai, dọn dẹp lịch trình trong tuần tới của con cho mẹ."
Anh xoay đầu nhìn bà, đôi mắt hiện lên khó hiểu thắc mắc, bà biết chứ, không cần anh lên tiếng hỏi, La phu nhân giải đáp ngay.
"Mình đi nghỉ mát một chuyến."
Anh bật cười, không hiểu mẹ đang bày trò gì, ngán ngẫm "Mẹ muốn đi thì cùng cha đi, kéo con theo làm gì?"
Lại còn bắt anh nghỉ làm nữa chứ, thật là.
"Đơn nhiên con phải đi rồi" Bà dựa vào cánh cửa, giơ ra ngón tay trỏ quyền lực "Bởi vì có Ngô gia đi nữa."
Đôi mày tuấn tú chau lại, nhìn chăm chăm vào lão phật gia trước cửa.
"Mẹ định bày trò gì đây?"
Bày trò? Sao lại gọi là bày trò, chỉ là bà muốn kiểm tra An Hạ, nếu thật sự An Hạ muốn từ chối thì bà đành phải buông tay, chấn nhận Bối Nghi, còn nếu không, bà sẽ bắt An Hạ chấp nhận hôn sự đúng với lòng con bé.
Bà nghi ngờ Lão Đồng đã nhúng tay vào ảnh hưởng An Hạ, cho nên mới bày ra chuyến đi này.
Vừa hay, chuyến đi có thể kiểm tra của tình cảm của ba đứa nhỏ, đặc biệt là con trai bà.
Một mũi tên trúng ba đích.
Một tuần trôi qua, chuyến du lịch nghỉ mát ở đảo biển thành B được tổ chức, hôm nay là ngày xuất phát.
La gia sẽ đến đón Ngô gia, Bối Nghi và Ngô Lão Đồng, cả dì Diệp đều chuẩn bị xong hành lý đầy đủ cho chuyến đi chơi năm ngày.
Riêng An Hạ vẫn không chuẩn bị bất cứ gì, cô đã nói với Ngô Lão Đồng sẽ không dự chuyến đi này.
Lão Đồng chẳng mấy để tâm đến An Hạ, mặc cô muốn làm gì thì làm.
Đối với Bối Nghi, nghe thấy An Hạ không đi trong lòng vô cùng hài lòng và nhẹ nhõm.
Ba người Ngô Lão Đồng, Bối Nghi và dì Diệp ngồi ở sofa chờ đợi người của La gia đến, An Hạ từ trong phòng bếp cầm cốc nước cam đi ra, trên người đang mặc bộ quần áo ngủ ngắn ngủn.
Đi ra nhìn ba người ăn mặc chỉnh tề, tâm trạng háo hức vì chuyến đi kia, An Hạ nâng môi cười thích thú "Mọi người đi chơi vui vẻ nha."
"Con thật sự không đi à?" Dì Diệp hỏi, gương mặt có phần buồn bã, đổi lại Ngô Lão nhìn thấy như không nhìn thấy, chẳng thèm nói một điều gì.
"Con không đi đâu" Cô gật gật đầu, nhấp một ngụm nước cam ngọt ngào "Con lười lắm."
"Em không đi chị buồn lắm đó" Bối Nghi ở một bên biểu thị gương mặt hụt hẫng, buồn rũ rượi, luyến tiếc hỏi "Sao lại không đi mà ở nhà một mình như thế? Rồi em ở nhà một mình có được không?"
"Ơi trời" Cô méo mày nhăn mi "Em có phải là đứa con nít đâu, yên tâm đi chơi đi."
Giơ ra bàn tay năm ngón vẫy vẫy, biểu thị lười biến chán ngán kết hợp cùng một cái ngáp dài chảy ra nước mắt "Vậy nha, đi vui vẻ, em không tiễn.
Hôm qua thức cả đêm nên giờ em lên phòng ngủ đây!"
Ngô An Hạ đi lên phòng, trên cả quảng đường đi cô vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản vô tư, đến khi vào phòng, đóng cánh cửa lại.
Trở vào thế giới riêng tư của chính mình, An Hạ mới buông xuống nụ cười, cảm giác rác bỏng trên đôi mắt ăn mòn, cánh tay trái vội vàng nâng lên che đậy lại đôi mắt mình.
Cô thật sự rất muốn đi, nhưng nghĩ đến việc của anh và chị, An Hạ không thể đi nữa.
Đi theo để nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp, khác gì tự mình giằng xé chính mình, cô không ngốc như thế.
Nói phải buông bỏ tình cảm nhỏ bé này, cho nên An Hạ càng không muốn gặp La Thành Dương.
La gia đến, La phu nhân hớn hở vô cùng, cười toe toét từ lúc mới xuất phát, cho đến khi bà chị nhìn thấy ba người Ngô gia đứng đợi trước cổng, nụ cười liền dập tắt.
"An Hạ đâu?" Bà hỏi.
Dì Diệp cười gượng đáp "Con bé không muốn đi."
"Tại sao lại không muốn đi?" La phu nhân bực bội dậm lên mặt đất, Ngô Lão Đồng lại thờ ơ vô cùng "Mặc kệ nó, là tại nó không chịu đi thôi."
Dì Diệp cũng không muốn chuyến đi thiếu An Hạ, biết La phu nhân rất thích An Hạ, liền khiêu khích "Con bé bảo con bé lười."
"Lười?" La phu nhân nghe thấy đã xanh mặt, không đi chỉ vì lười? Bà trừng mắt sang La Thành Dương "Đi theo mẹ, lôi con bé đó xuống."
Từ trên tầng hai nhìn xuống, An Hạ thông qua cửa sổ quan sát mọi động thái của hai gia đình dưới kia, nhìn thấy La phu nhân với gương mặt tức giận đùng đùng cùng La Thành Dương tiến vào nhà.
Dì định làm gì vậy? Đừng nói là dì lên đây đấy?
Nhìn lại trang phục đồ ngủ ngắn ngủn trên người, cô mở to mắt khổ sở "Aa...!Thiệt là..."
Cô phải nghĩ kế sách đối phó La phu nhân aaa.
Ba chân bốn cẳng chạy đến tủ quần áo lôi ra bộ quần áo ngủ dài mặc vào, vừa cài xong cúc áo thì cửa phòng cũng đã bị đá tung, rầm rầm một tiếng sau đó chính là tiếng thét thất thanh của La phu nhân.
"An Hạ!"
"Dạ!" Cô đóng lại cửa tủ quần áo, ngoãn ngoãn ứng tiếp, La phu nhân xông đến với sắc mặt đen thui "Dì đã dặn bao nhiêu lần là phải đi, giờ con lại dám không đi?"
"Con..." An Hạ cười khổ, bước chân thoái lui từ tủ quần áo lui về giường, như đứa trẻ sợ bị mắng đứng cúi đầu ngay ngắn, mắt lén nhìn đến phía sau dì.
La Thành Dương với gương mặt tuấn tú