Ngô An Hạ còn chưa kịp hiểu được vấn đề, cô tránh đi nụ hôn, nụ hôn của anh men lên gáy cô, An Hạ rút người như một con rùa rút cổ, hai tay cô cố đẩy cánh tay anh, chân nhỏ bước lên mấy bước thì người phía sau cũng áp theo mấy bước, cô không thoát được, nhanh chóng hội thính người phía sau.
"Sao anh....!Anh lại ở chỗ này?"
"Đây là phòng anh, em tự mình đến" Âm thanh La Thành Dương khản đặc vì dục niệm, ôm được cô, hôn cô chỉ một cái đã khiến toàn thân anh nóng rực, anh vùi vào cổ gáy hôn hít lấy hương thơm từ người cô.
"Phòng anh?" Ngô An Hạ chau mày, hai tay La Thành Dương bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của An Hạ, cô nắm lại hai bàn tay anh đang cởi cúc áo, cô hoảng "Anh khoan đã..."
Mấy ngón tay của anh vẫn thuần phục cởi cúc áo, gấp rút đem áo sơ mi của cô cởi ra, Ngô An Hạ không phản ứng lại được.
Giữa một người đàn ông to đùng như La Thành Dương, cô chẳng tài nào mà địch lại, áo sơ mi bị cởi ra, tay anh hạ xuống cởi ra khuy quần jean của An Hạ.
"Này...!Anh chờ chút..." Ngô An Hạ bối rối, anh tháo được khuy quần liền ôm cả cô ngã xuống giường lớn, hai người ngã xuống giường mềm.
Cô nằm trên giường, đầu bị choáng, La Thành Dương nhanh chóng ngồi dậy, nắm lấy lưng quần của An Hạ tụt xuống.
Chưa đầy mấy phút, anh đã có thể lột hết lớp quần áo ngoài của cô, Ngô An Hạ giơ ra năm ngón tay ngăn cản, cô vội nói nhanh.
"Bạch tổng bảo em đến chỗ này có việc cần bàn, em không biết đây là phòng anh."
La Thành Dương cởi ra quần áo của chính mình, âm thanh sột soạt cởi bỏ quần áo, còn có âm thanh đai lưng leng keng trong màn đêm.
Ngô An Hạ mím chặt môi, gương mặt xinh đẹp chau lại, ánh mắt vừa thẹn vừa giận nhìn chằm chằm về phía anh, âm thanh vừa sợ vừa chán ghét nói lớn.
"Anh muốn làm cái gì, La Thành Dương, anh đừng động vào em."
Tay La Thành Dương chợt ngừng lại một giây, ngay sau đó anh vẫn tiếp tục cởi ra quần áo, giải thoát cho chính mình to lớn bành trướng.
Anh tiến về phía cô, Ngô An Hạ co rút trên giường, thân thể cô chỉ còn lại lớp áo nhỏ và quần nhỏ mỏng manh.
La Thành Dương nắm lấy vai cô, đem cô ôm vào lòng rồi nằm xuống giường, cả hai người da thịt chạm da thịt, lưng cô chạm vào lòng ngực nóng của anh, âm thanh nhịp tim anh đập lùng bùng ở trong ngực truyền đến khiến cho cô càng thẹn.
La Thành Dương ôm cô như thế, con sói hung hăng kia cứ chĩa vào giữa mông cô.
Anh thở ra ôm hơi nóng, ôm cô rồi khẽ đáp.
"Anh đã nói Bạch Tuấn Phong và Lý Hoành Nghị không phải người tốt" Anh nói, bàn tay men xuống đùi cô chạm lên lớp quần nhỏ kéo xuống, âm giọng trầm ấm từ trên phủ xuống mái đầu "Đêm nay của em đổi cả một dự án, cho nên...!Em phải ngoan một chút đi chứ?!"
Đổi dự án? Ngô An Hạ chau mày, cô ngoái đầu về phía sau, ngẩng lên nhìn gương mặt tuấn lãm kia, cô có phần không tin tưởng lời anh, phản bác lại.
"Anh nói bậy..."
"Anh không nói bậy" La Thành Dương kéo quần nhỏ mỏng manh xuống, nâng đùi ngọc lên cao, nhìn cô đáp rất cương quyết "Chính họ mang em đến cho anh."
"..." Ngô An Hạ chau mày, đôi mày thanh cứ chau lại ép ứa ra hàng nước mắt nóng, mắt cô tức giận trừng trừng anh, khiến cho La Thành Dương có chút không dám.
Anh cúi xuống hôn lên môi cô, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm mại, m*t lấy ngọt ngào từ miệng nhỏ.
Cô không phản kháng, trong đầu chỉ toàn những việc của Bạch Tuấn Phong và Lý Hoành Nghị, vừa rồi Bạch Tuấn Phong gọi cô đến đây, chính Lý Hoành Nghị mang cô đến nơi này.
Hai người họ...!Lại tính kế lên người cô.
Kế hoạch mà Bạch Tuấn Phong nói...!Là đem cô đi đổi với dự án?
An Hạ bị hôn, đùi bị nâng lên, cô biết giây tiếp theo chính là cái kia đi vào, cô có chống cự cũng vô ích, cũng chỉ hao mòn sức lực của chính cô.
Ngô An Hạ buông lỏng, cô thả lỏng toàn bộ cơ thể, giống như muốn chấp nhận sự thật, hai vai cô rút lại, mặc anh hôn, đùi cũng mặc anh nâng lên.
La Thành Dương không nhận thấy cô phản kháng, anh ngừng lại nụ hôn, [email protected] muốn nhung nhớ khiến anh chỉ muốn ngay tức khắc đi vào, nhưng buông ra nụ hôn, nhìn gương mặt nhỏ đẫm nước mắt nhắm chặt lại, toàn thân nhỏ nhắn của cô run lên, cô bắt đầu thê thái run rẩy mếu máo khóc.
La Thành Dương lặng người, bàn tay anh nắm lấy chăn kéo lên đắp cho cô, anh lui khỏi giường, nhặt lấy quần áo của mình đi vào phòng tắm.
Ngô An Hạ nghe thấy tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng nước chảy xào xào, cô rút trong chăn, tay chùi đi nước mắt, nhưng chùi bao nhiêu bao nhiêu lại vấy ra bây nhiêu.
Bản thân cảm thấy tủi nhục cực điểm, nghĩ tới chuyện mấy người đàn ông bòn họ bày tính trên người cô, người này dâng cô cho người họ để chuộc lợi ích riêng cho họ.
Thật đáng cười.
Cô vừa tủi vừa ấm ức, khóc đến nấc nghẹn trong chăn, đến khi người khi trở ra, anh đến bên giường ngủ ngồi xuống, cô vẫn cứ thế nấc nghẹn lên.
La Thành Dương nằm xuống bên cạnh cô, anh chui vào trong chăn, hai tay rộng lớn ôm cô lại, để đầu cô gối lên cánh tay, tay còn lại bọc lấy bụng cô, kéo cô vào lòng ôm ấp.
Cô cứ hít hít rồi nấc lên, La Thành Dương thở ra một hơi thật dài, giọng anh trùng xuống.
"Anh xin lỗi..."
Ngô An Hạ tủi thẹn, tay cô chùi nước mắt rồi chùi nước mũi đến ướt nhẹp mu bàn tay, cô dụi vào chiếc chăn chui khô nước mắt, cái mũi hít hít lên.
La Thành Dương ôm chầm lấy cô, càm tựa l3n đỉnh đầu cô hôn rồi lại hít vào mấy hơi giống như một loại á phiện.
Cô cứ nấc rồi hít như vậy, La Thành Dương xót xa, lần nữa khẽ giọng.
"Anh xin lỗi mà...!Đừng khóc nữa."
Ngô An Hạ bậm chặt môi, đôi mắt đỏ hoe trừng trừng tấm rèm cửa sổ trước mặt, cô oai oán trách móc.
"Mấy người...!Mấy người coi tôi thành cái gì...!Còn đem ra đổi?"
La Thành Dương hôn đỉnh đầu, tay xoay cô lại rồi ôm vào lòng, đem gương mặt nhỏ ướt nước mắt ấy ấp vào lòng anh, tay anh vỗ về, vuốt v3 tấm lưng trần trơn nhẵn mềm mại ấy.
"Anh bảo em về nhà với anh thì em không về, anh nói người kia không tốt em cũng không tin, bây giờ họ mang em đi đổi, một đêm của em thành cả một dự án" Anh nói, âm thanh mang theo chút tiếc nuối "Mất dự án, anh chẳng làm được gì, còn phải dỗ em, anh lỗ nha."
"..." Ngô An Hạ bậm môi, anh thật sự biến cô thành dự án rồi à? Còn tiếc nuối vì lỗ, Ngô An Hạ trừng mắt, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, vừa hay La Thành Dương cũng đang cúi xuống nhìn cô, hai người mắt chạm mắt.
Cô trực diện nhìn anh nhưng cũng chỉ được vài ba giây, ánh mắt anh nhìn cô thật da diết làm sao, cô không nhìn được, cô sợ mình mềm lòng, Ngô An Hạ cúi xuống, tránh đi ánh mắt tuấn tú ấy.
La Thành Dương nâng tay áp đầu cô vào lòng ngực mình, tay xoa xoa mái tóc mềm mại, mân mê mấy sợi tóc của cô.
"Không nói nữa, ngủ đi" Anh đáp khẽ, ánh mắt hiện lên thoả mãn rồi nhắm lại tận hưởng những giây phút bên cạnh cô "Đã lâu rồi không được ôm em ngủ."
Ngô An Hạ nhìn lòng ngực phập phồng trước mặt, trái tim cô đập mạnh, mạnh đến mức cô chau chặt đôi mày, thì thầm một câu cho anh nghe, cũng như nhắc nhở chính bản thân mình.
"Em sẽ không về..."
La Thành Dương vừa nhắm lại đôi mắt, mi mắt anh nhẹ mở, anh nâng ra một nụ cười chua xót, trái tim bung loạn trong ngực đau đớn, anh thở ra một hơi mang theo ý cười.
"Ừm, cho nên bây giờ em để anh ôm ngủ đi, ngoan một chút nào" Chuyện cô về hay không cũng chẳng quan trọng, anh chỉ biết trân trọng những giây phút này thôi.
Cô có thể không nhớ anh, còn anh thì nhớ cô lắm, anh thèm thuồng cảm giác được ôm cô ngủ, đã rất lâu rồi anh không được ôm cô ngủ nữa, đêm nay anh phải trân trọng một chút.
Ngô An Hạ để cho anh ôm, trong lòng cô trở nên hỗn loạn, đôi mắt cứ trừng trừng nhìn lòng ngực vạm vỡ trước mặt.
Tâm lý An Hạ đấu tranh dữ dội, dù sao thì may mắn anh không phạm cô, để anh ôm ngủ một hôm cũng không có gì to tát, hơi thở cô phà vào lòng ngực anh thật nhẹ.
Ngô An Hạ nhắm mắt lại, buông xuống phản kháng nằm trong lòng anh tận hưởng hơi ấm, mùi hương gỗ trầm ấm bao bọc cô thật xuyến xao.
Ngô An Hạ nằm im trong lòng anh trôi qua nửa giờ, hơi thở cô đều đều, La Thành Dương nhận biết cô đã ngủ, anh ôm chặt cô hơn, mặt cúi xuống hít lấy hít để mùi hương trên mái tóc mềm.
Anh ôm cứng cô như một món bảo vật, bàn tay to tham lam sờ mó trên tấm lưng mềm mại của cô, nhưng cũng không dám động mạnh vì sợ cô thức giấc.
Anh thật nhẹ nhàng ôm ấp cô, tận hưởng cảm giác cô thực sự tồn tại này, cảm giác thật sự là cô chứ không còn là trong những mộng ảo, giọng anh chợt run, thều thào một âm nhỏ.
"Anh nhớ em quá..."
Đôi mắt An Hạ nhấm nghiền, đôi mày thanh chau lại, trái tim cô tái đi làm toàn thân đau điếng, cô vốn chưa ngủ, chỉ là đang mơ màng tận hưởng hơi ấm của anh.
Âm thanh của anh thật run rẩy, sau đó cô nghe thấy một hơi thở vội, lòng ngực cô đang dựa vào trở nên run thật phập phồng, Ngô An Hạ nâng nhẹ mi mắt, một tai nghe trái tim anh đập thật vội, một tai nghe hơi thở người đàn ông ở phía trên đang nghẹn.
Đôi mày cô chau chặt hơn, anh lại khóc rồi ư?
Sao lại khóc rồi?
Từ cái hôm anh biết chuyện cô muốn chết ấy, cái hôm anh hốt hoảng chạy đến chỗ cô với gương mặt đỏ hoe ấy, anh trở nên thật dễ khóc như vậy sao?
Ngô An Hạ muốn mở miệng hỏi, nhưng cô không muốn mình mềm lòng, trước những gì anh đối với cô, cô đã khóc bao nhiêu lần.
Người đàn ông này giờ đây chỉ mới rơi nước mắt như vậy, cô lại mềm lòng sao?
Cô không nên như vậy, Ngô An Hạ nhắm lại mắt, bỏ ngoài tai những âm thanh nghẹn ngào thở ra toàn là hơi nấc nghẹn ở trên đỉnh đầu.
Cô cứ nằm như thế để cho anh ôm ấp, cứ nằm nghe anh khóc một cách thờ ơ, anh sẽ chỉ tưởng rằng cô đang ngủ.
Theo tiếng khóc nghẹn ngào thầm lặng của người đàn ông ấy, đôi mày cô chau chặt hơn, đôi mi cũng run run.
Rốt cuộc là anh...!Anh làm sao lại đau khổ như vậy?
Trong khi chuyện của cô với anh, người đau khổ là cô kia mà? Người đáng khóc là cô, nhưng cô đã không còn khóc nữa, sao anh lại đau khổ như vậy.
Nếu là vì hôm đó anh biết tin cô muốn chết mà hoảng hốt đến tìm cô thì chẳng phải ngay bây giờ cô đã sống rất tốt rồi sao? Sao anh lại khóc như thế?
Ngô An Hạ thật không hiểu, anh cứ khóc mãi, trôi qua cả một giờ người đàn ông ấy cứ như đứa trẻ hít hít thở thở, anh không cất ra tiếng khóc nào mà cứ nghẹn ngào sụt sịt nước mắt, chốc chốc anh lại buông ra một tay cô để chùi nước mắt, sau đó anh lại ôm cô, lát lát anh lại phải nâng tay lên lau đi nước mắt rồi lại hạ bàn tay run rẩy xuống ôm cô, cúi xuống hôn l3n đỉnh đầu cô, dụi vào mái tóc cô hôn hôn hít hít.
Vừa rồi anh còn bảo cô đừng khóc, giờ đây anh lại là cái người khóc không ngừng, Ngô An Hạ chẳng thể ngủ, cô nằm im trong lòng anh.
Chờ đến khi anh ngừng khóc, đến khi nào anh thật sự bình tâm lại rồi chìm