Phòng bệnh toàn là mùi thuốc khử trùng, mẹ Diệp ngồi bên giường bệnh, quan sát gương mặt tiều tụy của con gái bé bỏng.
Nhìn cô tiều tụy, mặt không huyết sắc, mẹ Diệp đau lòng nắm lấy bàn tay nhỏ.
"Mẹ cũng thật là..." Mẹ Diệp xót xa âm giọng, tự trách chính mình "Nói lão ấy không tốt nhưng mẹ cũng thật không tốt với con."
Bà đã thiên vị An Hạ, trong lòng bà vị trí của An Hạ luôn cao hơn Bối Nghi, vì bà nghĩ Bối Nghi nhận được ưu ái của Ngô lão.
Cho nên lúc nào mẹ cũng thương yêu An Hạ hơn, hôm đó mẹ La gọi đến, mẹ đã không chần chừ mà bỏ bê phía Bối Nghi chạy đến chỗ An Hạ.
Mẹ hoàn toàn giao Bối Nghi cho Ngô lão, chạy đến ở cùng An Hạ, trong một tuần Bối Nghi gặp phải chuyện thì đó lại là một tuần mẹ Diệp vui vẻ bên An Hạ, mẹ Diệp lúc này vừa tự trách mình không có trách nhiệm, vừa tự trách mình đã không yêu thương các con đồng đều.
Chỉ vì nghĩ Ngô lão thiên vị Bối Nghi mà mẹ cũng thiên vị An Hạ, rõ ràng là mẹ sai, thân làm mẹ, mẹ đáng lẽ phải chia đôi xẻ nửa trái tim mình ra thật đồng đều, đáng lẽ phải yêu thương các con thật công bằng.
Ngô lão thiên vị là lỗi của ông ấy, Bối Nghi hoàn toàn không phạm lỗi thế mà mẹ lại trôi theo cái sai của ông ấy.
Mẹ thật không tốt!
Mẹ bỏ đi một tuần chẳng hề lo lắng cho Bối Nghi, ngày mẹ đi mẹ cũng chẳng hề suy nghĩ nhiều cho Bối Nghi.
Mẹ thật là...!Không tốt.
Mẹ Diệp nắm nắm xoa xoa bàn tay nhỏ, nhìn con gái giống như một người sắp chết nằm trên giường bệnh.
Ngô An Hạ đi vào phòng, cô đến ngồi xuống bên cạnh mẹ Diệp, mẹ Diệp liền vội xoay đầu nhìn An Hạ.
Nghĩ đến An Hạ cũng từng đau khổ như vậy, mẹ buông ra bàn tay Bối Nghi, ôm lấy An Hạ một cách tự quở trách.
"Mẹ xin lỗi, xin lỗi hai đứa nhé" Giọng mẹ run run, bà cảm thấy vô cùng tự trách, bà làm mẹ mà cũng chẳng tròn được, chẳng thể bảo vệ tốt đứa con gái nào cả.
"Mẹ thực xin lỗi, mẹ chẳng lo tốt cho đứa nào cả, để...!Đứa con gái nào của mẹ cũng phải khổ như thế."
Ngô An Hạ ôm lấy mẹ, hai bàn tay nâng nịu lưng mẹ.
Cô không biết phải nói gì nữa, hai tay nâng niu mẹ, đôi mắt đỏ hoe ửng đỏ, cô hít vào mùi hương trên vai mẹ Diệp, mùi hương quen thuộc bấy lâu nay, kể từ khi cô vừa sinh ra được ngửi thấy, đã được bảo bọc trong vòng tay của mẹ.
"Mẹ đừng xin lỗi" An Hạ hít hít mùi hương dịu dàng ấy, hai tay ôm lấy mẹ, trái tim yếu ớt bày tỏ.
"Mẹ vốn chẳng phải mẹ ruột của con và chị, nhưng mẹ lại phải nuôi nấng con và chị từ bé, mẹ ở bên cha không có danh phận, luôn tận tụy chăm sóc hai đứa con.
Một lần lại phải chăm sóc cả hai đứa nhỏ, mẹ thì có lỗi gì chứ, con với chị mới phải là người cảm ơn mẹ nữa..."
Mẹ Diệp buông ra An Hạ, đôi mắt già nua nhoè nước mắt.
"Nhưng mẹ không làm tròn, cha con thiên vị đã đành, mẹ còn...!Còn theo cái sai của ông ấy, có hai đứa con mà chẳng phân bằng nữa."
Làm sao có thể trách mẹ được, mẹ cũng là lần đầu làm mẹ, mẹ còn nuôi con cho người.
Mẹ dành cả đời cho cô và chị đến nổi, cả đời của mẹ chẳng có một chút danh phận nào, lúc nào cũng cúi đầu mà sống vì hai đứa con.
Tính tình cha rất xấu, luôn cáu gắt với mẹ mà mẹ chẳng than vãn lời nào.
Mẹ còn chẳng có một đứa con của riêng mình, mẹ chỉ vì hai đứa cô mà sống.
Hỏi xem...!An Hạ làm sao mà trách mẹ được?
Nếu không có mẹ Diệp, cuộc đời của cô và chị còn khác hơn nữa, cô và chị sẽ không thể có cái được gọi là tình yêu của mẹ.
"Con không trách mẹ, chị cũng không trách mẹ" An Hạ lau đi giọt nước mắt trên gò má mẹ Diệp, an ủi "Có mẹ là may mắn của con và chị rồi đó."
Ngô Bối Nghi nằm trên giường bệnh, cô ngửi được mùi thuốc khử trùng nghe thấy cuộc trò chuyện của mẹ và An Hạ, mi mắt nặng trĩu nâng lên.
Cô nghiêng nhẹ đầu, mắt nhìn về chỗ mẹ Diệp, âm thanh cô yếu ớt thốt lên.
"Mẹ..."
Mẹ Diệp lập tức xoay đầu, nhìn thấy Ngô Bối Nghi tỉnh lại, mẹ vui mừng đứng bật dậy, bàn tay nhanh chóng nắm lấy tay cô, tay kia đặt trên vầng trán Bối Nghi vuốt v3.
"Con dậy rồi, con cảm thấy trong người thế nào? Có đau ở đâu không?"
Ngô Bối Nghi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của mẹ lắng lo cho cô, cô như đứa trẻ nhỏ mếu khóc, hoàn toàn buông bỏ dáng vẻ của "Bối Nghi kiêu ngạo" trở thành một đứa trẻ mếu khóc.
"Mẹ ơi...!Người đàn ông...!Người đàn ông đó..."
Tay cô nắm lấy tay mẹ Diệp, hai bàn tay run rẩy nắm níu lấy tay mẹ Diệp một cách cầu cứu.
"Người đàn ông?" Mẹ Diệp căng thẳng, ai đã gây ra cho con gái của bà, người đàn ông trong lời nói của cô là ai?
"Ngoan, con nói cho mẹ nghe, là người đàn ông nào? Người đó làm gì con?"
Ngô Bối Nghi nắm chặt tay mẹ, cô thổn thức đến lòng ngực run rẩy phập phồng, giọng nói la ba lắp bắp.
"Người đàn ông...!Anh ta...!Anh ta..." Cô chau chặt mày, gương mặt mếu lại ép ra giọt nước mắt