Xoay đầu nhìn, La Thành Dương đã đi đến bàn trà, An Hạ vẫn không nghĩ nhiều, cầm túi giấy đi đến chỗ anh.
"Đây, em cảm ơn" Mắt đẹp hướng anh không hề phòng bị, La Thành Dương tiến đến một bước chân, rút ngắn khoảng cách hai người hơn.
Vì cả hai đã đủ gần, An Hạ lập tức lui đi một bước, không hiểu anh muốn làm gì.
La Thành Dương bước nhanh hai bước, An Hạ không lui kịp giơ ra túi giấy chặn trước lồng ngực anh, lúc này mới cảm thấy tình hình không đúng.
"Áo anh đây, anh có thể về rồi" Nhắc khẽ, tay cô chạm vào lòng ngực anh, cảm giác ấm nóng từ lòng ngực anh truyền lên ngón tay cô, xúc tác ngượng ngùng, An Hạ thu lại tay, gò má phát nóng vội cúi đầu.
Vẫn là góc nhìn mê hoặc đầu óc, cơn nóng bức làm cho đầu óc mụ mị, cô ở ngay trong tầm với chỉ cần vươn tay liền chạm được, anh thở hắc một hơi thật dài kiềm hãm lại tê buốt dưới lòng bàn chân, bàn tay hạ xuống lòng ngực nhưng không chỉ chạm vào túi giấy, bàn tay to lớn bao trọn tay An Hạ.
Nhiệt độ hai người khác nhau thấy rõ, từ lòng bàn tay anh phát ra khí nóng truyền vào mu bàn tay cô.
Tim An Hạ lệch mạnh, đôi mắt xinh đẹp trừng to, giật vội tay về, hai tay đan vào nhau bối rối, anh lại tỏ ra chẳng có chuyện gì, vô tư hỏi "Có thật là không cần anh giúp không?"
"Không cần..." Hai tay nhỏ giơ ra trước ngực lắc lắc "Em tự làm được rồi."
"Em thật sự tránh anh đến như thế?" Mày rậm nhấc lên câu hỏi, đôi mắt anh bắt đầu nhuốm màu đục, dán chặt lên thân thể mỹ miều.
Nếu trước đây, phụ nữ ở trước mặt anh vung tay ra đã chạm được, thì ngay bây giờ người trước mặt xinh đẹp ngọt ngào nhưng lại chẳng thể động tay, trắng tròn múp sữa kia, thật sự khiến người khác muốn chạm vào.
Nếu chạm vào cái kia đồi non căn mọng thì sẽ mềm mại đến mức nào?
An Hạ cúi đầu, mái tóc phủ xuống che đi đôi mi cụp, cảm giác đè nặng trên đỉnh đầu, ánh nhìn gắt gao đến lông tơ dựng đứng.
Không biết là cô hoang tưởng hay thật sự là anh đang nhìn cô, nhìn vào vị trí không đúng đắng ở giữa lòng ngực.
Lãng tránh đi câu hỏi kỳ lạ kia "Anh về nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải chuyển lên núi nữa đó."
Lãng tránh của cô khiến La Thành Dương lặng đi, đôi mắt nghiêm lại, bước lên một cước, An Hạ thục lùi hệt như nam châm trái cực, anh nhìn cô bằng đôi mắt nóng rực, cúi người hướng về phía An Hạ.
Cúi đến gần cô, mùi hương nước hoa hoà trộn cùng hương cơ thể ngọt ngào, La Thành Dương ngừng động mất một giây, trong con ngươi loé lên tia nguy hiểm nhưng rất nhanh vụt tắt.
An Hạ gần như không dám thở, đứng im như tượng, anh chỉ là cúi khẽ để cầm lấy túi giấy từ tay cô, hơi thở anh vì sao lại nóng rực hệt lửa đốt, phản phất xuống cánh tay làm cho An Hạ chỉ dám đứng im.
Cảm nhận từng sợi lông tơ đang tê cóng, tay còn lại vội vàng nắm lấy một bên cánh tay mình xoa xoa, xua đuổi đi cảm giác ớn lạnh.
Anh nâng người dậy với nét băng lãnh "Vậy anh không phiền em."
Cầm túi giấy, liếc nhìn An Hạ, cô vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào mấy ngón chân, không có nhìn anh, La Thành Dương vứt bỏ suy nghĩ tăm tối, cố gắng dẹp đi ham muốn phiền loạn.
Xoay người rời đi, âm thanh bước chân lộp cộp xa dần, hai tay An Hạ mới ôm lại lòng ngực, hứng lại trái tim thở phào ra một hơi, trên mu bàn tay vẫn còn đó cảm giác ấm nóng làm cho trái tim cô đập liên hồi.
Chà chà mu bàn tay vào gấu váy giết đi cảm giác ấm nóng đó, An Hạ chậm chạp ngồi xuống bàn trà, đôi mắt tròn xoe hướng về phía người vừa rời