Rốt cuộc thì trong căn phòng này, thật sự được mấy ai lo lắng cho Ngô An Hạ?
Nếu họ biết cô không phải Bối Nghi thì sẽ đau lòng đến như thế nào, cha sẽ thất vọng đến thế nào đây?
Phải rồi, còn cả tâm huyết của đời cha, Ngô thị, Bối Nghi sớm đã được định là người kế thừa, nếu xảy ra chuyện chắc chắn sẽ kinh động đến giới truyền thông.
Ngô thị sẽ không có người nối dỗi, mọi thứ của cha lúc ấy sẽ sụp đổ.
"Lão Ngô thật là, đã biết chắc chắn con bé là Bối Nghi hay An Hạ mà lại..." Dì Diệp toả ra khó chịu trách móc, Ngô Lão Đồng liền cau có.
"Chẳng lẽ tôi không nhìn ra con tôi, hơn nữa" Lão chỉ tay về chiếc áo khoác lông màu trắng là khoác trên ghế, đó chính là chiếc áo mà ông mua tặng cho Bối Nghi bé bỏng, vậy nên người con gái ngồi đây chính là Bối Nghi.
"Kia chính là áo đích thân tôi mua cho con bé mà."
Ông nói như thế cũng có lý, dì Diệp chẳng thể phản kháng, đúng là chiếc áo xa xỉ như thế chỉ có thể là của Bối Nghi.
Dì Diệp giống như nhận ra sự thật, trên gương mặt dì trở nên trắng bệch, đôi mắt già bỗng chốc cay nồng.
Vậy có nghĩa là, An Hạ của dì, đứa nhỏ đáng thương của dì đã xảy ra chuyện rồi.
"Ôi không..."
Dì quay vội quay người, muốn che đi những giọt nước mắt bước vội đi ra ngoài, La phu nhân không thể để dì Diệp một mình liền chạy theo.
Cô nhìn theo bóng dáng của dì, lòng đau đến nghẹn, ít ra vẫn có người thật sự mong chờ cô.
Những lời cha nói đẩy An Hạ rơi vào một hố sâu tuyệt vọng, ấm áp trong đôi mắt chết dần đi, chỉ cảm thấy trái tim mình nghẹn thắt lại, từng nhịp tim trở nên đình trệ.
Cô từng nghĩ, cha chỉ là không yêu thương cô nhiều bằng chị, là chị quá tài giỏi nên thu hút nhiều chú ý của cha hơn, chưa bao giờ An Hạ nghĩ đến mức độ, trong trái tim cha dường như không có hình bóng của An Hạ.
Ngẫm lại đôi tay cha vừa chạm mặt mình nâng niu, lo lắng trên mặt cha, mặc dù đó không phải giành cho cô nhưng thì ra cảm giác được lắng lo là như thế...!
"Nếu gia đình cháu đã đến thì bác cũng đi đây, có tin sớm nhất của..."
Bác còn chưa nói dứt, An Hạ túm lấy cánh tay bác không để bác ấy nói ra mấy từ phía sau, đôi mắt to tròn ngập trong nước mắt hướng lên nhìn bác thành khẩn.
Bác ngạc nhiên, lời đang muốn nói dừng lại, cúi nhìn cô gái nhỏ như thể muốn dùng ánh mắt để hỏi rằng cô có chuyện gì.
Trong con ngươi ướt đẫm của An Hạ, long lanh nhìn bác, đôi mắt càng mở to càng cay nồng, lệ hồng trên mi chất chứa không được nữa cứ thế hai ba giọt chạy xuống gò má.
Bàn tay túm chặt cánh tay bác, giống như muốn cầu xin bác đừng nói gì cả.
Bác không hiểu được ý của An Hạ, căn bản cho là An Hạ không muốn bác nhắc đến người kia trước mặt những thành viên trong gia đình.
Bác lại đáp "Khi nào có tin tức của người còn lại, bác sẽ thông báo đến cháu."
Nghe thấy thế, bàn tay An Hạ mới buông lỏng, bỏ ra tay bác trai, giọng nói khàn đi nhỏ xíu "Con cảm ơn."
Bác trai đi khỏi, Ngô Lão Đồng liền lần nữa xác nhận.
"Con là Bối Nghi đúng không? Cha không có nhầm đúng không?"
An Hạ biết phải trả lời làm sao kia chứ, nếu cô nói cô là An Hạ, chắc chắn cha sẽ tức giận, sẽ bị đả kích.
Nhưng cô không phải là Bối Nghi, không thể nói mình là chị được.
Dù có bề ngoài y hệt nhau đi chăng nữa nhưng giữa một người tài năng vô đối và một kẻ hoàn toàn vô dụng, thì làm sao có thể thay thế được?
Phòng bệnh chỉ còn Ngô Lão Đồng, La lão gia và La Thành Dương, ba người họ mong chờ vào An Hạ chờ đợi câu trả lời.
An Hạ chỉ im lặng, trên đôi mi cứ thế chất chứa ra lệ nồng, chúng cứ thi nhau đua chạy trên gò má.
Đột nhiên La Thành Dương bước đến gần giường bệnh, âm thanh bước chân uy lực in trên mặt đất đánh tỉnh mơ hồ của An Hạ.
Cô hướng nhìn anh đang đi đến, anh nhìn cô chằm chằm, vẫn là ánh nhìn đó, con ngươi kia giống như muốn lột trần vỏ bọc của An Hạ.
Không được, không thể để anh đến gần, anh là hiền tế của thiên nhãn thần, lúc nào anh cũng có thể nhìn thấu người khác.
Thiện chí ở chỗ anh có muốn vạch trần hay không, An Hạ vội cất giọng khàn đặc đầy mệt mỏi.
"Con mệt rồi, mọi người ra ngoài đi."
"Con đúng là Bối Nghi rồi phải không?" Đáp trả như thế cũng không có từ chối, vậy có nghĩa đây chính là Bối Nghi của ông rồi.
"Con nói là con mệt rồi."
Muốn mau đuổi họ đi, An Hạ trở nên cáu gắt, Ngô Lão Đồng đã nhận được đáp án liền mừng rỡ, La lão gia nhìn thấy con gái đã khó chịu, cũng đi đến kéo kéo ông bạn già.
"Con nó mới trải qua chuyện không hay, ông để con bé nghỉ ngơi đi."
"Ừ ừ, vậy con nghỉ ngơi đi" Ngô Lão nói, tay còn cẩn thận tỉ mỉ kéo kéo chăn phủ ngay ngắn lại cho An Hạ.
Trong mắt ông đây chính là bảo bảo Bối Nghi, An Hạ đến một nụ cười cũng không nhấc nổi, toàn bộ cơ thể trở nên cứng đơ, tuyệt nhiên tất cả đề phòng đều ở trên người La Thành Dương, cô không muốn bị anh vạch trần.
Nếu không cha sẽ đau lòng, có khi sẽ đau lòng đến chết.
"Nào, Thành Dương cũng ra ngoài" La lão gia thúc vào vai con trai, anh cũng đành phải theo cha đi ra ngoài.
Đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm An Hạ, con ngươi liếc sang chiếc áo khoác xa xỉ kia, chắc chắn nó không phải của An Hạ.
Vẻ mặt anh liền biến sắc, trở nên lạnh lẽo nhìn cô bằng con mắt khinh thường, sau đó mới xoay người theo hai lão trưởng bối đi ra ngoài.
Khi căn phòng chỉ còn có một mình, cô chậm chạm gục đầu, hai chân co lên để tựa đầu vào, đôi bàn tay ôm lại đôi chân, chính mình không thể kiềm nén được nữa, nức nở khóc nấc lên.
Dì Diệp đi ra ngoài, ngồi xuống ghế trên hàng ghế dài trước phòng bệnh, đôi mắt già ngấn ra giọt lẹ.
"Đứa nhỏ đáng thương..."
Đứa nhỏ đáng thương của bà, sao lại khổ đến như thế kia chứ?
Không được, bà phải đến chỗ cứu hộ xem, nâng người đứng dậy nhưng dì chỉ có thể đứng lên được một giây liền khụy xuống.
La phu nhân vừa đến liền thấy dì Diệp ngã khụy, hốt hoảng đỡ lấy dì Diệp.
"Bà không sao chứ?"
Dì Diệp nhìn La phu nhân bằng đôi mắt u buồn đầy tiếc thương, đôi mắt đó nói với La phu nhân rằng bà làm sao có thể không sao được.
"La phu nhân...!Đứa nhỏ đáng thương