Xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, An Hạ thanh toán phí nhanh chóng xuống xe, cô phi vào bên trong bằng hết tốc lực.
“Quý khách đi bao nhiêu người ạ?” Anh phục vụ đứng bên cửa cúi chào, An Hạ không có thời gian gật đầu chào hỏi đáp nhanh “Tôi có hẹn trước.”
Sau đó An Hạ tiến bước nhanh đến quầy tiếp thị, gấp rút đến không kịp thở “Cho em hỏi, bàn đặt trước của Ngô Lão Đồng ở đâu ạ?”
Chị tiếp tân chuyên nghiệp “Xin đợi một chút” Sau đó âm thanh chị gõ máy tính lạch tạch phát lên, An Hạ tranh thủ hít thở, nuốt mạnh một ngụm nước bọt, cảm giác cơ thể không được tốt cho lắm.
“Ở phòng ăn riêng số 3 ạ, quý khách có cần gửi bớt hành lí hay không ạ?” Chị tiếp tân tinh ý nhận thấy một chiếc balo và túi đeo to đùng kia, An Hạ lắc lắc đầu mĩm cười “Không cần đâu, em cảm ơn.”
Anh phục vụ dẫn đường “Mời đi lối này.”
Ngô An Hạ theo sau anh phục vụ, vừa đi vừa hít thở liên tục trong rất nặng nề, có vẻ như cô lại lên cơn hen suyễn, bệnh hen suyễn bẩm sinh này thật sự rất bất tiện cho An Hạ.
Cô vốn là người năng động rất thích chạy nhảy, vì bệnh mà những cơn hen luôn áp chế, kiềm hãm hoạt động của An Hạ.
Mỗi khi cơn hen bộc phát, An Hạ sẽ không thở được, đó là tình trạng đường dẫn khí ở phổi sưng phù thu hẹp ống thở dẫn đến tắt nghẽn.
An Hạ loạn choạng bước chân, biết rõ bản thân đang cần gì nhanh chóng mở balo lấy ống hít corticoid, anh phục vụ lo lắng cho vị khách bàn tay lịch thiệp nhanh chóng đỡ lấy bã vai An Hạ “Quý khách có sao không?”
Thao tác sử dụng ống hít corticoid của An Hạ vô cùng thuần phục, cô đã làm hành động này suốt 22 năm, sau khi hít một hơi, An Hạ mới cảm giác được không khí lưu thông vào mũi, gật gật đầu “Tôi không sao.”
Ngô An Hạ khẽ cười, anh phục vụ thu lại tay đi bên cạnh vị khách đến căn phòng ăn số 3, đứng trước căn phòng, An Hạ điều chỉnh lại hơi thở, bàn tay lau đi mồ hôi đang in trên trán, nhanh vội vuốt vuốt lại mái tóc rối chỉnh tề hơn mới mở cửa bước vào bên trong.
Cánh cửa mở ra, bên trong hiện ra một căn phòng màu đồng sang trọng, bàn ăn tròn với tất cả các thành viên, Ngô Lão Đồng nhìn thấy An Hạ lập tức đen mặt trầm giọng trách móc “Đến bây giờ mới xuất hiện.”
“Con xin lỗi...” An Hạ cười ngượng, khe khẽ cúi đầu đi đến vị trí trống rỗng bên cạnh La phu nhân, cô đứng giữa La phu nhân và chị Bối Nghi, La phu nhân đã chừa vị trí bên cạnh bà cho An Hạ.
“Thôi mà Ngô lão gia” La phu nhân phất tay, ánh mắt yêu thương bảo An Hạ ngồi xuống.
Được sự cho phép của La phu nhân, An Hạ đặt xuống balo và túi đeo bên cạnh ghế ngồi, cởi ra áo khoác rộng ngay ngắn ngồi xuống.
An Hạ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu nâu cùng chiếc quần jean màu xám bạc và đôi giày bata màu trắng, trang phục đơn giản đến không thể đơn giản hơn, mái tóc dài thả tung rối rối, trên mái tóc còn động lại những hạt bụi, gương mặt có phần hối hả.
Trông An Hạ rất bình thường cho một cuộc gặp gỡ trên bàn ăn san trọng, càng rõ rệt hơn khi An Hạ ngồi xuống bên cạnh Bối Nghi, người ăn mặc chỉnh tề với chiếc váy voan màu ngà, mái tóc xinh đẹp uốn ả nằm gọn thành từng nếp, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng thanh lịch, Bối Nghi toát ra khí chất của một tiểu thư đích thực.
Ngô Lão Đồng tức giận sự chậm trễ của An Hạ, cả chị Bối Nghi trên gương mặt cũng hiện lên sự không vui do chờ đợi đã lâu, An Hạ lén nâng mắt dò xét người đàn ông ngồi phía đối diện, đó chính là La Thành Dương, gương mặt anh cũng toát ra vẻ không vui, chỉ có La phu nhân và La lão gia hướng An Hạ mĩm cười chào đón.
Lâu không gặp lại, La Thành Dương đã trở thành một người đàn ông lịch lãm, cả người toát ra khí chất, gương mặt mang theo sự chững chạt hơn năm đó.
Đôi mày đen cương nghị, con ngươi lạnh nghiêm chặt, giống như một mặt hồ yên tĩnh không có một tia dao động, đôi môi kiêu hãnh im lặng.
An Hạ không dám nhìn lâu, sự im lặng đến bức người, chỉ trừ La phu nhân và La lão gia ra còn lại đều đang rất không vừa lòng về chậm trễ của An Hạ.
La lão gia nâng lên nụ cười, không muốn kéo dài bầu không khí mất vui này, bàn tay ấn lên chiếc chuông trên bàn “Có mặt đầy rồi thì chúng ta cũng lên món thôi.”
“Hừ...” Ngô lão thở hắc quay mặt đi, không muốn nhìn đến đứa con gái hư