"Ăn xong đi theo anh đến công ty một chút" La Thành Dương nói, An Hạ nghe thấy liền ngẩn đầu khỏi đĩa thịt.
"Hửm?"
"Đến công ty xem qua công việc của em, đã quyết từ lâu sau kết hôn em quản công ty cùng anh.
Đùa chứ bây giờ em nắm hết phân nửa cổ phần của anh rồi còn gì, còn phải ra mắt em với ban hội đồng cổ đông."
Trong cái bộ dạng này? Có điên mới đi.
"Ngày mai đi, bộ dạng này của em ra mà mắt ai" Người ta sẽ cười vào mặt cô đấy.
"Thế thì ngày mai, ăn xong anh đưa em về nhà, anh đến công ty."
"Được."
Thảo luận xong, An Hạ nhanh chóng dùng cho xong bữa.
Họp cổ đông sao? Nghe thật là áp lực đi, có chút đáng sợ.
An Hạ trước giờ không có sợ những cuộc họp nhiều người, nhưng đối với họp hội cổ đông, từng người dự thính đều là những người tài hoa ưu tú, luôn nghiêm nghị với gương mặt đầy sát khí, nghĩ đến cũng khiến cô rùng mình.
Xem ra lát nữa về nhà, cô lại phải đứng trước gương diễn tập biểu cảm gương mặt.
Dùng xong bữa anh đưa cô về La gia, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện ở La gia với tư cách con dâu, cảm giác khác biệt thật rõ.
"Bối Nghi về rồi, mau mau, con lên phòng mở quà cưới kìa."
Đón tiếp cô là gương mặt hớn hở sáng bừng của mẹ chồng, La phu nhân, dì dắt tay cô đi lên lầu, hướng thẳng vào phòng của anh, phòng của anh từ một tông màu đen xám bây giờ biến hoá thành một căn phòng màu hồng, đồ vật trang trí trong phòng đều đã được thay đổi thành một màu hường phấn cực kì tuổi teen.
Chỉ duy nhất tủ rượu của anh được giữ nguyên vẹn, một tủ rượu thủy tinh trang nghiêm giữa rừng hoa hồng phấn.
Vừa nhìn thấy căn phòng, An Hạ không nhịn được muốn cười, cô còn tưởng là La phu nhân dắt cô đi nhầm phòng.
"Đ...!Đây là phòng anh Dương hả? Dì không đưa con đi nhầm phòng đó chứ?"
La phu nhân nghe thấy xưng hô của An Hạ, bàn tay liền phẩy vào không khí đánh ra dấu x, không bằng lòng.l
"Dì? Đến bây giờ vẫn gọi bằng dì, bây giờ ta là mẹ của con nga, mau mau, gọi mẹ xem nào."
"..." Cô mím mím cánh môi, e thẹn cúi đầu giấu đi gò má, giọng nói nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve "Dạ mẹ..."
"Giỏi, ngoan lắm" La phu nhân hớn hở cười tươi, nụ cười hiền, yêu thương trên đôi mắt nhân hậu "Không đi nhầm phòng đâu, mẹ thay đổi nội thất với sửa lại phòng một chút để cho con về ở, phòng thằng Dương hồi trước nhìn nhàm chán lắm, con là con gái, ở cái phòng như cũ sẽ chán chết."
"Anh ấy cũng chịu ở phòng như này sao?" Theo tính cách của La Thành Dương, sẽ ở căn phòng như này sao?
"Không chịu cũng phải chịu, nào, mau vào xem quà cưới, quà cưới chất đầy phòng ra kia."
La phu nhân chỉ tay về một góc chất đầy những chiếc hộp to bự, gối quà đủ loại màu, đủ loại hình thù, kích thước nào cũng có.
An Hạ nhìn núi quà cũng phát hoảng, bạn bè của chị cũng không nhiều quà đến thế, nhớ không lầm trong danh sách thiệp mời thì bạn bè và người quen của chị chiếm chỉ khoảng tầm mười mươi người, còn lại quà đa phần là từ bạn bè, người thân, đối tác của La Thành Dương, cha mẹ chồng và của cha.
Để trộn lẫn như thế, An Hạ không biết cái nào là quà của bạn chị nữa, cơ mà....!
Số quà này có thể xem là của cô hay không? Cô giả danh nghĩa chị để kết hôn, những thứ này trên danh nghĩa đều dành cho chị, không phải cô.
Bỗng nhiên cảm thấy xót xa làm sao, cô sống như thể cô đã chết rồi vậy, cuộc sống này nó không thuộc về cô.
Nhìn núi quà to, trái tim An Hạ trùng xuống, La phu nhân dắt cô đến giường ngồi, dặn dò bằng âm hướng dịu dàng âm thanh bay bổng.
"Con xem quà đi, mẹ xuống mang ít cháo gà lên cho con tẩm bổ, hôm qua cũng mệt rồi phải không?"
Cô ngước nhìn La phu nhân, đầu nhỏ gật nhanh như gà mỏ thóc, La phu nhân nhe ra nụ cười gian xảo, hai đầu lông mày hướng cô nhướng nhướng "Đúng rồi, chắc phải mệt lắm a, mẹ đi mang đồ bổ cho con aaa."
Ngô An Hạ thấy dáng vẻ cực kì hớn hở phỡn phèo của La phu nhân, trưng ra gương mặt ngơ ngác, đôi mắt chớp chớp nhìn theo bóng lưng La phu nhân cho đến khi bà đi khỏi.
"Hôm qua cũng mệt rồi phải không?"
"Chắc phải mệt lắm a, mẹ đi mang đồ bổ cho con aaa."
Giọng nói bà phát một lần nữa trong đại não An Hạ, âm hưởng trầm thấp bay bổng của La phu nhân.
Cô còn tưởng mẹ muốn nói đến hôm qua tiệc cưới bận rộn nên mệt mỏi, nhưng cái bộ điệu ấy...!
"Ặc!"
Cô ôm chặt đầu, mắt mở to miệng há ra, đỏ bừng như thể núi lữa phung trào, đập mặt xuống giường gối rên rỉ, khói trắng khói đen bùng bùng nổ ra trên đỉnh đầu.
Aaa, cái gia tộc này bị làm sao vậy? Từ phụ huynh đến trẻ nhỏ, đều không biết ngại, không biết ngượng mà.
Liên tục trêu cô như vậy, đấy là đang muốn cô đào huyệt tự chôn mình đi.
Cô lăn lăn trên chiếc giường mềm đến muốn nuốt chửng mình, hai chân vẫy đạp vào không khí đầu đập đập vào giường mềm, gương mặt cô nóng như hoả thiêu.
Thật là xấu hổ mà.
Lật đật ngồi dậy, hai tay phẩy quạt vào không khí làm mát hai bên gò má, bò dậy nhìn đóng quà to, ừ thì dù sao là giành cho chị hay cho cô thì cũng là cô mở.
Tay bốc lấy hộp quà gần nhất, có hình trụ, đọc tên trên hộp quà vô cùng lạ, cũng không quan tâm, cái môi nhỏ mấp mấy hôn vào không khí.
"Cái gì đây, đây là cái gì đây?"
Ừ thì cô gái nào mà chẳng thích mở quà đâu, thật là hứng thú đi, dùng đầu móng tay móc móc lớp băng keo nhỏ, cạy cạy bằng đầu ngón tay, tuy hơi khó khăn nhưng so với đứng dậy đi xuống lầu lượn vào bếp lấy dao kéo thì lại quá tốn sức.
Lười a, cô sẽ dùng tuyệt kỹ đầu móng tay thần chưởng cạy mở nó, mở ra hộp quà đầu tiên là một chai rượu trắng, nhìn sơ qua chai rượu này cũng biết nó rất đắt tiền, đắt đến mức cầm nắm cũng phải run tay, hai tay bợ chai rượu như một em bé cần phải vô cùng cẩn thận, đặt nó qua một bên.
Hướng đến hộp quà thứ hai, chiếc hộp hình vuông nhỏ, cầm lên cảm giác nó nhẹ hững, An Hạ tò mò hứng thú cào ra lớp băng keo, mở ra chiếc hợp.
Đập vào mắt cô là một bộ váy ngủ màu đen mỏng tanh như lá lúa, chất vải như không có vải nhìn xuyên thấu còn ren rúa, mặt cô tự động đỏ lên, ném chiếc váy qua một bên giường.
"Biến thái biến thái biến thái."
An Hạ ném chiếc hộp qua một bên, lại bắt lấy một chiếc hộp khác, cô ngồi mở quà một lúc, La phu nhân mang cháo gà lên cho cô, xong mẹ đi xuống nhà cùng cha, để cô tự nhiên mở quà.
Ăn xong bát cháo nóng, An Hạ tiếp tục hành trình mở quà, mở đến mười đầu ngón tay vì cạy băng keo mà đau, thời gian trôi qua mà quà cũng chưa mở hết.
Đến buổi chiều xuống, mặt trời hạ xuống nơi cửa sổ chiếu vào phòng An Hạ, ánh mắt trời đập vào mắt, cô cầm lấy một hộp quà nhỏ, có tên Trịnh Thành Dương và Phương Hoa.
Ah, đây là đối tác của anh, có một cô vợ rất đáng yêu và xinh