Cảm giác lạnh buốt từ bồn cẩm thạch truyền lên bàn tay, quả tim non nớt tê rần như nhiễm điện, trên gương mặt khô cứng lộ ra chân tướng, nuốt xuống một ngụm liền giấu nhẹm đi, vội vàng xoay người, nhìn anh bằng đôi mắt có phần khó chịu, cố gắng bày tỏ sự khó chịu nhất lên gương mặt.
"Sao anh cứ nhầm em với An Hạ vậy?" Gồng lên lớp lá chắn chối bỏ, An Hạ trừng trừng đôi mắt đẹp "Chuyện bọn em ghét nhất chính là bị nhầm với nhau, anh đã là chồng em lại cứ bảo em là An Hạ? Em không phải, em là Bối Nghi."
Khẳng định lại một lần, dáng vẻ nữ nhi uy lực nghiêm mặt, La Thành Dương lãnh đạm, bạc môi cương nghị toả ra khí lực.
Cô chối như vậy, anh vẫn chỉ có bằng chứng là cảm giác, hoàn toàn không thể buộc tội cô, La Thành Dương khiêu mi lạnh, tuy anh không có bằng chứng thực tế nhưng cảm giác của anh trước giờ luôn vô cùng nhạy bén, chỉ cần thử thái độ phản ứng của cô.
"Rốt cuộc là em muốn cái gì đây? Giả dạng Bối Nghi có lợi ích gì cho em?"
"Em đã nói là em không phải An Hạ" Lời nói của anh, y như rằng đã chắc chắn được thân phận của cô, An Hạ không thể để bại lộ, nhất định không thể bại lộ được, mím chặt cánh môi, hai lòng bàn tay cuộn chặt lại, dùng lý lẽ anh vừa nói lật ngược câu hỏi "Nếu em là An Hạ, giả dạng Bối Nghi chẳng có lợi ích gì cho em cả."
La Thành Dương đứng nghiêm, đôi mắt chim ưng quét qua người An Hạ, cô gồng đến cứng người, hai người cứ thế lại nhìn rồi truy xét đối phương.
Y hệt như lúc trưa khi còn ở khách sạn, chỉ tiếc, lần này không có tiếng trống từ bụng đánh lạc hướng chủ đề nữa.
Cả hai cứ nhìn nhau, La Thành Dương thả lỏng ánh mắt, tạm thời buông xuống nghi hoặc, dù sao anh cũng chẳng có bằng chứng, cô cứ một mực chối cãi anh cũng chẳng thể làm được gì.
"Được rồi, là anh nhầm, anh xin lỗi" Bước đến trước mặt An Hạ, choàng lấy vai cô kéo vào lòng vỗ về ôm ấp.
Xin lỗi sao? Từ bỏ dễ dàng như vậy? An Hạ tựa vào lòng anh, mùi hương của anh lúc nào cũng nhẹ nhàng xoa dịu, ở trong lòng anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ nhưng anh không truy thì cô lẽ ra phải cảm thấy may mắn.
"Anh mong chờ vào kết quả kỳ thi tiến sĩ sắp tới đấy."
Buông ra vai cô, La Thành Dương nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cô hệt như bị nhấn chìm trong bóng tối, đôi mắt trơ trơ mở ra nhìn không khí lưu động.
Anh chỉ cười, xoay người trở ra khỏi phòng tắm, bỏ lại An Hạ đứng giữa màn tĩnh mịch.
Anh mong chờ vào kỳ thi tiến sĩ...!
Không phải anh bỏ qua dễ dàng mà nói lời.
xin lỗi, rõ ràng trong lòng anh vẫn đinh ninh cô là Ngô An Hạ, mới trông chờ vào kết quả kỳ thi.
Anh dùng kỳ thi làm thước đo năng lực để vạch trần cô, bởi lẽ bằng chứng của anh ngay từ đầu chỉ có cảm giác, kỳ thi sẽ là bằng chứng xác thực nhất.
Ngô Bối Nghi sẽ không bại trận trước kỳ thi tiến sĩ, điều mà An Hạ không bao giờ làm được.
Thất thần bước chân thục lùi đi một bước, lưng liền chàm vào bồn rửa cẩm thạch, cả cơ thể cô mất đi sức lực tựa hẳn vào bồn rửa phía sau.
Đôi mắt u uất nhìn vào hư vô xa xăm, giống như đang muốn tìm ra lối thoát trong hẽm cục.
Cô làm sao vượt qua kỳ