An Hạ lập tức xoay mặt, bàn tay siết chặt chiếc bút trong tay, cánh môi đỏ mọng mím chặt, nghiến răng nghiến lợi.
Hít sâu vào một hơi, cô cần phải bình tĩnh lại.
Không được nổi nóng, không được nổi nóng, không được nổi nóng!
Chị sẽ không bao giờ tức giận vì những chuyện này mà tức giận, tiếp tục xử lý những bản hợp đồng chất chồng, những thứ cần phải hoàn thành trong hôm nay.
Thư ký Hồ ngồi bên cạnh, có vẻ như cô ấy đã hoàn thành công việc, bắt đầu chuyển sang kiểm tra kết quả của những tài liệu An Hạ thống kê.
Mở trang máy tính truy cập vào trang dữ liệu, thư ký Hồ bắt đầu dò kết quả của An Hạ với thông số đúng trên máy.
Cô ấy cầm lên tờ giấy đầu tiên, nhìn vào số liệu trên máy dò qua, có vẻ như số liệu đã đúng và được thông qua, Hồ Như Ý đặt tờ giấy kia qua một bên.
Bắt đầu xem hết đống giấy tờ mà cô thông kê, An Hạ có phần căng thẳng nhìn động tác của cô thư ký, nhìn thấy cô ấy đã thông qua trong im lặng mới dám thở phào.
Tập trung vào xem xét hợp đồng, đã qua ba giờ chiều, cô chỉ còn khoảng hai giờ nữa để hoàn thành toàn bộ hợp đồng này.
Ngồi làm việc, An Hạ hoàn toàn tập trung vào giấy tờ trên tay, cho đến khi cảm giác thư ký Hồ đã xem xét đến tờ tư liệu cuối cùng, An Hạ nghiêng đầu dò xem phản ứng của cô ấy.
Mọi thứ đều rất chuẩn xác với thông số đúng lưu trữ trên máy, thư ký Hồ không có gì để nói, An Hạ không nhịn được cánh môi đỏ hồng chúm chím, tự thưởng cho mình bằng một vỗ ngực.
Thư ký Hồ đẩy chồng tư liệu thống kê vừa kiểm tra trở về vị trí bên cạnh An Hạ, công việc cũ chưa xong đã bố trí công việc mới.
"Tôi đã xem rồi, tất cả đều đúng với thông số chính xác, hạn năm ngày cô hãy viết báo cáo tài chính của số tài liệu này."
Nghe lời Hồ Như Ý nói, An Hạ hoá thành tản đá bạc màu, bàn tay buông lỏng từ lúc nào làm cho tờ báo cáo trên tay rơi xuống bàn làm việc, đôi mắt nai vàng ngơ ngác chớp chớp.
"Năm ngày?"
Viết hết báo cáo tài chính của một núi giấy gần hai gang tay này mà chỉ có năm ngày? Với số tài liệu này, viết báo cáo ít nhất cần đến cả tuần aaa, sao chỉ có thể có năm ngày?
Thư ký Hồ gật đầu, vô cùng tư thản "Vâng, năm ngày."
Cô ấy thản nhiên ném một cục tạ vào đầu An Hạ, khoé môi An Hạ không tài nào vẽ ra nụ cười nữa, méo mó co co giật giật cánh môi.
Bọn họ...!Đang muốn bốc lột sức lao động của cô đi!
Dẫu khó chịu trong lòng nhưng An Hạ cũng chẳng thể phản ứng, phản kháng lại thư ký Hồ lại bảo cô tự lên ý kiến với anh, có vẻ như vị tổng giám đốc trong căn phòng kia đã sớm cho phép thư ký Hồ và trợ lý Ngô quản lý cô tùy ý.
An Hạ ngậm ngùi tiếp tục tra báo cáo, hít thật sâu một hơi liền thở ra thật mạnh.
Anh được lắm!
Quần quật trôi qua một giờ nữa, đã đến giờ tan tầm, An Hạ nhanh chóng tra qua ba tờ báo cáo cuối cùng rồi nộp cho thư ký Hồ, hoàn thành qua ải, ngày đầu tiên đi làm đã khiến cho da đầu cô căng cứng, ngay giây phút này, từng sợi dây thần kinh cứ đau nhức dữ dội.
Mọi người bắt đầu thu dọn ra về, An Hạ cũng thu dọn đồ của cô, ôm theo một sấp tài liệu về để tối nay làm báo cáo tài chính.
Ngồi chung một xe với anh nhưng An Hạ đến một cái liếc mắt cũng không cho anh, hệt như một thiếu nữ cực kì giận dỗi.
La Thành Dương nhìn chỉ muốn cười, anh bày ra vẻ thản nhiên thờ ơ để xem cô sẽ làm cái gì.
Trở về nhà gương mặt cực kì không thoải mái, vừa trở vào nhà đã bắt gặp gương mặt phát ra những tia sáng mặt trời, hào quang chói rọi của mẹ chồng.
Bà đi đến chỗ An Hạ đón tiếp cô, lo lắng hỏi thăm "Sao rồi? Ngày đầu tiên đến công ty thế nào?"
An Hạ tươi cười toả nắng, xua tan lo lắng của mẹ "Ổn ạ."
Trong khi tận sâu nơi đáy tim, sâu thẳm trong thâm tâm An Hạ đang gào thét dữ dội rằng "Không ổn, một chút cũng không!"
Với thân phận của chị, một Ngô Bối Nghi thông minh tài giỏi, thì những chuyện này chỉ nhỏ như lòng bàn chân, phẩy tay một cái sẽ hoàn thành gọn gàng.
Cho nên An Hạ không tài nào biểu thị ra vẻ mặt mệt mỏi được, tất cả khó chịu đều phải giấu nhẹm trong lòng.
Dùng bữa tối xong, tắm xong, hôm nay những bộ pijama vẫn chưa xuất hiện trong tủ quần áo của cô, An Hạ phải gọi riêng bác giúp việc căn dặn bác ngày mai phải đi mua cho cô những bộ đồ ngủ mới.
Hôm nay cô lại tiếp tục mặc đồ ngủ mỏng manh kia, giấu chúng dưới lớp áo tắm lông.
Ngồi ở sofa lôi ra sấp tài liệu mang về, bắt đầu an vị ở sofa viết báo cáo, cô thu hai chân lên trên sofa, đặt giấy trên đùi tay cầm chiếc bút, nhìn tư liệu ở trên bàn rồi ghi ra một báo cáo nháp.
Ngồi từ tám giờ tối thẳng đến mười một giờ đêm, cô không hề rời khỏi trừ trường hợp cần đi vệ sinh.
Đã mấy giờ trôi qua An Hạ chỉ hoàn thành được ba báo cáo hoàn chỉnh, La Thành Dương nửa nằm nửa ngồi ở giường lớn, anh cũng làm công việc của anh trong lúc chờ đợi cô đi ngủ, cho đến khi anh đã hoàn thành toàn bộ công việc nhưng cô vẫn chưa có ý định đi ngủ.
La Thành Dương rời giường, anh đi đến sofa ngồi xuống bên cạnh cô, cô chỉ mãi cặm cụi viết báo cáo chả thèm nhìn, mặc anh muốn làm gì thì làm, anh cầm lên một tờ cáo cáo tài chính hoàn chỉnh, một tay cầm lên tư liệu thống kê.
Nhìn tư liệu xong nhìn sang trang báo cáo cô viết, dòng chữ nắn nót xinh