Chuyện rằng một ngày nắng đẹp, ngày đầu tiên hai chị em nhận được bảng nhận xét học tập mẫu giáo.
"Bối Nghi giỏi quá" Ngô Lão Đồng khen thưởng, bàn tay yêu thương xoa đầu Bối Nghi.
An Hạ bốn tuổi đứng bên cạnh, hai bàn tay nắm chặt quyển sổ học tập cúi đầu.
"Của An hạ đâu?" Cha hỏi nhẹ.
"..." An Hạ mím môi, hai bàn tay nhỏ nhanh chóng giấu quyển sổ ra phía sau lưng.
"Như vậy là không được nha" Ngô Lão Đồng bật cười, xoè ra bàn tay cưng chiều "Đưa cho cha xem nào."
Đứa trẻ nhỏ vẫn không muốn đưa, Ngô Lão Đồng bật cười, tay xoa đầu nhỏ yêu thương "Không sao, đưa cha xem một chút."
An Hạ rụt rè, hai tay phía sau mang quyển sổ ra đặt lên lòng bàn tay Ngô Lão Đồng.
Đôi mắt tròn xoe như hạt ngọc chăm chú, lo lắng nhìn biểu cảm cha đang dần thay đổi.
Biểu hiện trên mặt Ngô Lão Đồng không vui hiện rõ, nhưng ông vẫn mỉm cười xoa đầu An Hạ "Không sao, lần sau cố gắng hơn là được."
Cha không mắng, An Hạ toe toét miệng cười đáng yêu.
Những lần nhận kết quả sau, cha cũng không mắng nhưng tâm trạng cha rất tệ.
Gương mặt hoàn toàn thất vọng và buồn bã, An Hạ đã rất cố gắng để đạt được kết quả tốt nhất để cha có thể thốt ra một câu "An Hạ giỏi quá."
Nhưng không lần nào cha khen cả, thành tích của chị ngày một cao trong khi An Hạ chẳng đi đến đâu.
Đến tiểu học, trung học, cao trung...!Chị đều đứng đầu lớp.
Một ngày mưa, năm An Hạ mười sáu tuổi.
Lần này rất khác, cha đã thật sự không chịu được mắng lớn khi cần trong tay bản kết quả học tập của An Hạ.
"Tại sao kết quả lại như này?"
"Con có học hành đàng hoàng không vậy?"
"Thậm chí không được một nữa của Bối Nghi."
"Không được chơi bời nữa, nhanh chóng lên phòng học bài."
"Lần sau tệ nhất cũng phải nằm trong top 10 của lớp."
"Nhìn chị hai con mà học tập."
Hôm đó, lần đầu tiên An Hạ bị mắng nhiều như vậy.
Lần đầu tiên bị cha mắng, có vẻ như sức chịu đựng của cha đã đạt đến giới hạn.
Mỗi một lần nhìn bảng điểm là một lần cha thất vọng, đến đợt điểm thử hai chỉ tốt hơn một chút.
"Thậm chí không đứng hạng 10 của lớp."
"Con nhìn xem, lại đây nhìn bảng tổng kết của chị đi."
Không cần nhìn An Hạ cũng biết nó rất hoàn hảo, An Hạ cùng một lớp với chị mà.
Cô biết chị rất giỏi, điển chị toàn đạt điểm tuyệt đối và đứng nhất lớp.
"Con cũng...!Đã rất cố gắng mà..." An Hạ nhỏ giọng, đôi mắt tròn xoe đỏ hoe sợ hãi.
"Cố gắng mà như thế này?" Ngô Lão Đồng tức giận ném bảng điểm xuống bàn trà, âm thanh lạnh lùng khi giấy tờ va đập xuống mặt bàn thủy tinh.
Và rồi ngày An Hạ lựa chọn con đường hội hoạ, từ ngày hôm ấy đến nay, An Hạ trở nên vô cùng mờ nhạt trong mắt của cha.
Giống như lúc nào cha cũng chỉ nhìn thấy mỗi mình chị Bối Nghi, cha chăm sóc cho chị rất tốt, làm gì cũng đều hỏi chị từng chút từng chút một.
Ngược lại, cha mặc kệ An Hạ, cô muốn làm gì cha cũng chẳng nói, cô có cố gắng hoạ ra bức tranh đẹp như thế nào...!Cha cũng không nhìn đến.
Cốc cốc cốc.
Ba âm thanh gõ cửa phát ra, An Hạ tựa mình vào cánh cửa lạnh băng không muốn quan tâm đến người gõ cửa.
Thế nhưng giọng nói dịu hiền của dì Diệp cất lên, ôn nhu gọi.
"An Hạ, là dì Diệp, con mở cửa cho dì vào."
An Hạ hít hít chiếc mũi đang nghẹn, bàn tay quẹt ngang lỗ mũi ướt, hai cổ tay nâng lên chùi mạnh hai mắt.
Hít thở sâu, bình tĩnh lại tâm trạng liền xoay người, mở cửa ra.
Dì Diệp ôm hành lý của An Hạ vừa rồi mang vào phòng, cùng An Hạ ngồi xuống chiếc giường mềm màu lam.
Dì Diệp nhìn gương mặt đỏ hoe của An Hạ, biết chắc chắn cô vừa khóc "Cha nói chuyện gì với con? Xem mặt con tèm lem hết kìa."
Dì Diệp nâng hai tay, lau đi nước mắt còn xót trên gò má An Hạ.
"Bối Nghi vừa nãy nói là một trong hai con sẽ kết hôn với cậu con trai nhà La phu nhân" Dì Diệp khẽ, muốn xác nhận lại thông tin.
An Hạ gật gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu một cách mâu thuẫn "Không phải cả hai, mà là chị."
"Cha nói gì với con?" Dì Diệp lo lắng hỏi, An Hạ mím môi, mắt nhanh chóng đỏ "Cha bảo con không nên