Màn hình điện thoại của La Thành Dương hiện thị không kết nối được cuộc gọi, âm thanh rung rung của điện thoại từ túi xách An Hạ cũng ngừng.
Ding ding.
Thang máy xuống đến tầng năm dừng lại, cánh cửa mở ra, tầng lầu mà An Hạ và Chu Tinh Tuệ định dạo chơi một chút.
Cánh cửa chỉ vừa mở ra, La Thành Dương lập tức vương ra cánh tay dài hướng vào bảng nút, ấn vào nút đóng cửa, sau đó nâng tay ấn ngược lên nút tầng thượng hoàng gia.
Thang máy bắt đầu chạy ngược lên tầng hoàng, Chu Tinh Tuệ nhìn thấy hành động của anh, cùng đôi mắt đen như quạ kia, Chu Tinh Tuệ nuốt nước bọt, nghiên đầu kề vào tai An Hạ thều thào nhỏ.
"Anh ta biết rồi..."
An Hạ nghe thấy, đôi chân trở nên cứng ngắt, đầu nặng trĩu chậm chạp xoay lại, hướng mắt về phía anh, lập tức nhận lại ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kia.
Cô liền cúi đầu, cánh môi bóng hồng xinh đẹp mím lại.
La Thành Dương nâng lên một bước chân đi đến trước mặt An Hạ, cô chỉ mãi cúi đầu, nhìn thấy đôi giày tây bóng mượt kia phía trước mũi giày của mình.
Mùi hương quen thuộc của anh, từng hơi thở phủ lên đỉnh đầu An Hạ, khiến cho đầu cô càng nặng hơn, hai bàn tay vẫn bám chặt cánh tay Chu Tinh Tuệ như người chết đuối bám cành củi khô.
"Đây là đang ở nhà của em?" Giọng anh trầm, lạnh đến người khác buốt giá, con ngươi tối mịch kia nhìn cô không chừa một lối thoát nào.
An Hạ không biết nên trả lời như thế nào, không biết nên giải thích như thế nào, miệng khô lưỡi cứng, trái tim lo sợ tâm thất không ngừng run rẩy của kẻ nói dối bị vạch trần.
Ngô An Hạ không trả lời, bầu không gian chật hẹp trong thang máy chỉ có tiếng hơi thở, thư ký Hồ và trợ lý Ngô nhìn qua hiện trường, đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía An Hạ.
Họ giống như cũng đã nhìn ra cô mặc dù chỉ nhìn qua vóc dáng, La Thành Dương giơ lên đôi bàn tay bắt lấy gương mặt An Hạ nâng lên.
Một bàn tay to gỡ ra chiếc mắt kính đen, đôi mắt tròn xoe như hạt ngọc xuất hiện, La Thành Dương lập tức nghiến răng nghiến lợi trừng to nặng nề hỏi.
"Em đi đâu nơi này?"
"..."An Hạ buộc phải buông ra cánh tay Chu Tinh Tuệ, đối diện với anh, mím môi khô, căng thẳng đến không dám thở, không dám nhìn anh, đảo mắt đi nơi khác.
La Thành Dương nắm chặt gương mặt nhỏ, nâng cao gương mặt cô bắt buộc cô phải nhìn thẳng anh.
Tay nhỏ chậm chạp chạm vào mu bàn tay của anh, cảm giác anh rất tức giận, dưới ánh mắt của ba người trong thang máy đang giành cho cô, khó xử gượng cười "Anh...!À...!Ra chỗ khác nói chuyện được không?"
Trong nơi chật hẹp lại còn có người như này, không tiện để nói chuyện, La Thành Dương nhếch lên bạc môi, mắt liếc đến bàn tay trái đang chạm vào tay anh, ngón tay áp út trống không kia.
Cánh môi buồn cười nhếch lên thành một nụ cười như không cười, ánh mắt trở nên băng lạnh, lãnh đạm không đáp.
Buông ra gương mặt nhỏ, nắm lấy cánh tay cô, cánh cửa thang máy vừa mở ra liền lôi An Hạ đi ra ngoài.
"Tổng...!Tổng giám đốc, còn cuộc gặp với..." Thư ký Hồ hốt hoảng nói.
"Hủy."
Anh nắm chặt cổ tay An Hạ, kéo cô đi vào căng phòng của anh ở tầng hoàng gia.
Bước chân anh rất nhanh lại còn dài, An Hạ đi bộ căn bản không theo kịp, cao gót khó khăn chạy theo bước chân anh.
Cổ tay bị siết đến tê, bị anh kéo đi vào một căn phòng, cô còn không kịp nhìn qua hình dáng sang trọng của căn phòng mang danh hoàng gia đã trực tiếp bị ném lên giường.
Ngã xuống giường đệm, choáng váng tầm nhìn bị mờ, trái tim hoảng sợ đập vội, hai tay chống xuống giường đệm nâng đỡ cơ thể, run sợ làm cho đôi bàn tay cô vừa lạnh vừa run, nhìn đến cổ tay bị anh nắm vừa rồi đỏ ửng.
An Hạ xoay đầu, ánh mắt đen đẫm máu kia trở nên đục màu, La Thành Dương đứng dưới chân giường rít sâu vào một hơi, âm vực lãnh đạm lần nữa dò hỏi.
"Em đến đây làm gì?"
Ăn mặc như thế kia, còn có thể đến đây làm gì được? Anh đã sớm định ra được mục đích của cô, nhưng La Thành Dương vẫn muốn câu trả lời chính đáng từ An Hạ.
Đôi mắt đục màu đăm đăm nhìn vào đôi vai trần và đồi ngực nảy nở to tròn gò bồng căng cứng vì chiếc váy cúp ngực, đến đôi đùi non trắng múp đôi châm dài mượt mà, anh chờ đợi câu trả lời.
Tuyệt nhiên, An Hạ không thể nào trả lời được, cô không nghĩ ra được cái cớ nào cả, không một cái cớ nào phù hợp cho tình trạng hiện tại.
"Không trả lời?" Con ngươi nghiêm lại, đen mâu nghi ngoặc.
"Em..." An Hạ bị doạ, đến giọng nói run run, cô nuốt xuống một ngụm điều chỉnh lại giọng nói run rẩy của mình "Em cùng Tinh Tuệ...!Đ...!Đi chơi một chút..."
Cô không có một lý do nào phù hợp hơn, An Hạ nhanh chóng nâng người dậy ngay ngắn, hướng anh chân thành giải thích.
"Em với Tinh Tuệ hay đến chỗ này để xã stress một chút, chỉ là đến để giải toả một chút" Bối rối đáp nhanh, La Thành Dương càng nghe càng trầm mặc,